Chương 261: Đan gia thật giỏi
Thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Á Liên Nga, Diễm Nguyệt Kỳ nhếch môi mang theo một chút tự đắc hỏi:
“Thế nào? Gia nhập Hậu Cung, tài nguyên tu luyện của cô sẽ gia tăng vượt bậc, thậm chí đạt được những thứ mà Tinh Linh Nữ Quốc không thể cung cấp…”
Sắc mặt Á Liên Nga biến ảo phức tạp, nàng quả thật bị thực lực hiện tại của Diễm Nguyệt Kỳ làm chấn động…
Phải biết chênh lệch mỗi thứ hạng trên Hoàng Kim Bảng là rất lớn, nhất là các tồn tại ở top đầu càng là rõ rệt nhất…
Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngũi không thấy, Diễm Nguyệt Kỳ từ top 10 có được tiềm lực cạnh tranh với top 5, nàng sao có thể không khiếp sợ?
Nhìn lại sự tiến bộ của bản thân, mặc dù so với thiên tài bình thường đã vượt trội, nhưng nếu mang ra so với Diễm Nguyệt Kỳ thì chẳng là gì…
“Tam Sắc Lôi Kiếp, hai người là những kẻ…” Á Liên Nga cắn cắn môi nhìn ba loại Lôi Đình lập lòe quanh thân Lôi Đế Trượng trên tay Diễm Nguyệt Kỳ…nàng không ngờ kẻ bị vô số người truy tìm manh mối lại gần ngay trước mắt…
“Không phải ta, mà là Tiểu Nam…Tam Sắc Lôi Kiếp là lực lượng của hắn” Diễm Nguyệt Kỳ quyến rũ cười liếc nhìn Lạc Nam, chỉ là trong giọng nói ẩn chứa một tia nguy hiểm…
Á Liên Nga hơi giật mình, lại âm thầm nghiến răng, bí mật động trời như vậy mà Diễm Nguyệt Kỳ dám tiết lộ trước mặt nàng, chứng tỏ nữ nhân này muốn đoạn tuyệt đường lui của nàng…
Nếu chấp nhận gia nhập Hậu Cung, mọi thứ đều dễ nói…nhưng nếu nàng từ chối, kết cục bị giam lỏng là điều khó tránh khỏi…
Nàng mới không tin Lạc Nam sẽ để nàng mang theo bí mật động trời như vậy ra ngoài dễ dàng…
“Đừng nghĩ lung tung! Nguyệt Kỳ tiết lộ bí mật là vì tin tưởng nàng sẽ không bán đứng bằng hữu, ta sẽ không làm khó dễ dù nàng đồng ý hay từ chối…” Lạc Nam như đọc được suy nghĩ của Á Liên Nga, hắn lắc đầu cười nói…
Á Liên Nga toàn thân chấn động, nhìn Lạc Nam mang theo ánh mắt chân thành không chứa chút tạp chất, lại thấy Diễm Nguyệt Kỳ đang khiêu khích nhìn mình…
Nàng hít sâu một hơi…
“Cô không vào Hậu Cung cũng chẳng sao, chỉ sợ thời gian sau đó ngay cả Nhã Băng hay Thủy Linh tiên tử cũng vượt qua cô dễ dàng…” Diễm Nguyệt Kỳ che miệng cười nói…
“Cái gì? Ngay cả Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh cũng gia nhập Hậu Cung?” Á Liên Nga không nhớ mình giật mình lần thứ mấy trong ngày…
“Không tệ, nhìn thấy các Cung Điện trên Cung Đình Thụ kia chứ? hai trong số đó là của các nàng…” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên thừa nhận…
Á Liên Nga nhắm lại hai mắt, lẳng lặng nghe tiếng đàn hát hư vô phiêu miểu từ Hoan Lạc Hải truyền đến, lại cảm nhận được luồng linh khí nồng đậm kinh người, mùi hương xa xăm từ Linh Dược Điền phía xa xa thoáng tràn vào trong mũi…
Không thể không nói, hoàn cảnh tu luyện nơi này thật sự quá tốt…
Một lần nữa mở mắt ra, bên trong là sự kiên định và quyết ý, đôi môi hồng thắm hé mở, quyết tuyệt nói:
“Ta có thể gia nhập Hậu Cung, nhưng sẽ không rời khỏi Tinh Linh Đảo…”
“Ưm? Ý cô là bí mật gia nhập Hậu Cung?” Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt lóe lên…
“Không sai, lần này trở về ta sẽ xin phép sư phụ rời Đảo trong thời gian dài để rèn luyện…trong khoảng thời gian này ta sẽ lấy một thân phận khác trở thành người của Hậu Cung…” Á Liên Nga trầm giọng nói…
“Hoàn toàn đồng ý!” Lạc Nam mừng rỡ gật đầu, để Á Liên Nga che giấu thân phận nói không chừng hắn lại có thêm một lá bài tẩy bất ngờ nào đó…
Huống hồ hắn cũng cần thời gian để chuẩn bị mua sắm tài nguyên tu luyện sắp tới cho nàng…
Á Liên Nga anh dũng thiện chiến, nếu được bồi dưỡng bài bảng, Hậu Cung sẽ có thêm một mãnh tướng…
“Vườn Linh Dược kia từ giờ sẽ do ta chăm sóc, đối với việc tu luyện của ta có giúp ít!” Gương mặt tuyệt mỹ nghiêm túc, Á Liên Nga chỉ vào Linh Dược Điền…
Nếu đã quyết định gia nhập Hậu Cung, hưởng dụng tài nguyên của nó, thì nàng phải làm ra cống hiến tương xứng…đạo lý này Á Liên Nga hiểu rất rõ…
“Không cần tự ép buộc mình, nếu nàng không thích chăm sóc Linh Dược cũng chẳng sao cả!” Lạc Nam nắm tay nàng kéo dậy, ôn hòa mỉm cười…
Á Liên Nga hơi rụt tay, thản nhiên lắc đầu: “Chăm sóc Linh Dược vốn là thiên tính của Tinh Linh, ngoài chiến đấu ra thì nó cũng là sở thích của ta…”
“Vậy thì tốt, chúng ta cầu còn không được!” Lạc Nam cùng Diễm Nguyệt Kỳ hài lòng cười gật đầu…
“Thấy thiếp làm tốt không?” Diễm Nguyệt Kỳ nhìn bộ dạng quyết tâm phấn đấu của Á Liên Nga, biết nữ tướng này sớm muộn cũng trở thành tỷ muội với mình, liếm môi truyền âm cho hắn…
“Hơi mạo hiểm, nếu Liên Nga thà chết không theo, ta thật không biết phải đối mặt thế nào với Tinh Linh Đảo…” Lạc Nam trừng mắt nhìn, nữ nhân này còn dám kể công…
“Có gì khó? Tu luyện vài chục năm nữa đem Nữ Vương cũng thu vào chẳng phải đơn giản hơn nhiều?” Diễm Nguyệt Kỳ kiều hừ nói…
“Khụ khụ…” Lạc Nam ho sặc sụa, không thèm tiếp tục để ý đến nàng…
“Thiếp tạm thời không ra ngoài, khí tức của Liên Nhi và Tình Nhi đang gia tăng không chậm, thiếp muốn ở lại theo dõi…”
Diễm Nguyệt Kỳ nhìn qua hai tòa Cung Điện của hai cô con gái, trong mắt xuất hiện vẻ cưng chiều…
“Được rồi…” Lạc Nam gật đầu, hắn biết nàng muốn dành thời gian riêng tư cho mình và Á Liên Nga…
Không nhịn được lôi nàng đến hôn chụt vào môi đỏ như lửa xem như khen thưởng…
Diễm Nguyệt Kỳ hài lòng nhếch mép, như tiên tử bay lượn cửu tiêu thả người bay lên phía trước Hồng Liên Cung…
Á Liên Nga không quan tâm hai người này đang làm gì, trong đầu luôn nhớ lại lời nói trước đó của Diễm Nguyệt Kỳ…
Mưu đồ nhằm vào Nữ Vương của Bách Hiểu Sinh đã rõ ràng, nếu người này thật sự nhờ phụ thân hắn đánh chủ ý đến Tinh Linh Đảo, cả Hải Châu có thể cứu các nàng chỉ có thể là Đa Bảo Các…
Nhưng đó là trường hợp đối phương đánh chính diện tạo ra động tĩnh lớn, về phần nếu một Chiến Trận Sư Bát Cấp như Bách Hiệu Trưởng ra tay đánh lén, chỉ sợ Đa Bảo Các cũng không kịp thời cứu viện…
Về phần ba Học Phủ khác, bọn họ thậm chí ước gì nội bộ Hải Châu Đại Lục tự sâu xé lẫn nhau nữa kìa, làm gì có chuyện ra tay tương trợ Tinh Linh Đảo chứ…
“Muốn bảo hộ Tinh Linh Đảo, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình…” Á Liên Nga nhìn thoáng qua toàn cảnh nguy nga của Linh Giới Châu, rất khó tưởng tượng có một không gian thần kỳ như vậy…
Trực giác của một Tinh Linh cho nàng biết, lựa chọn lần này của mình là đúng đắn…
Trong lúc thất thần suy tư, một vòng tay rắn chắc đã vòng qua eo thon…
Lạc Nam cảm nhận sự co dãn khi ôm nàng, mỉm cười nói: “Chúng ta ra ngoài nhé!”
Á Liên Nga hơi rùng mình một chút, rất nhanh an tĩnh lại, trong lòng thầm nghĩ:
“Thôi kệ, dù sao cả người cũng bị hắn va chạm hết cả rồi…”
Nhẹ nhàng gật đầu…
Ý niệm vừa động, thân ảnh hai người đã biến mất…
Diễm Nguyệt Kỳ nhìn bóng lưng hai người rời đi, sủng ái trong mắt tràn đầy, đôi môi quyến rũ lẩm bẩm:
“Tiểu Nam, chỉ cần có thể…thiếp sẽ mang toàn bộ nữ nhân ưu tú trong thiên hạ về cho chàng…”
…