Nhìn Diễm Điệp Tình, Lạc Huyên và Lạc Ly từ thiếu nữ thanh thuần ngây thơ nay đã trở thành đại cô nương như hoa như ngọc là đủ hiểu…
Trông thấy Lạc Nam và mấy tỷ muội thân thiết bộ dạng, Cự Mỹ Anh, Hồ Khinh Vũ, Băng Phỉ Phỉ, Á Liên Nga, Đan Mộng Cơ mấy nữ có chút chưa được quen, bởi vì các nàng vẫn chưa hoàn toàn xác lập quan hệ cùng hắn…
Nhất là Đan Mộng Cơ, nàng đúc lại thân thể hoàn mỹ để chờ hắn về, nhưng hai người gặp nhau khi nàng thân mang trọng thương, bộ dạng chật vật bị Lưu Chi dùng Dị Mộc nhốt lại chật vật không thôi, vì thế có chút xấu hổ không dám đối diện ánh mắt nhìn ngắm của hắn.
Liễu Ngọc Thanh đứng ở một bên trông thấy tình cảnh này, khóe môi đen tuyền trơn bóng nhẹ nhàng cong lên, không biết lại đánh chủ ý quái quỷ gì…
Một điều khiến Lạc Nam tiếc nuối nhất chính là, Bất Tử Thụ không thể khôi phục lại số mạng đã mất của Hồ Khinh Vũ, vốn nàng là một Cửu Vĩ Thiên Hồ, nay lại trở thành Nhất Vĩ, mất hết tám cái mạng trong lúc chiến đấu, có thể thấy tàn khốc đến mức nào…
Lạc Nam trong lòng vẫn luôn mang áy náy với tiểu hồ ly trước kia, nay lại càng thêm hổ thẹn với Hồ Khinh Vũ, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn ngập nhu hòa như có thể hóa thành nước…
Hồ Khinh Vũ bị hắn nhìn mà nhịp tim có chút gia tốc, nghĩ đến cảnh tượng tên ngốc này lao vào Hồ Tộc nhìn mình sạch sẽ, nhất thời gò má ửng hồng…bất quá cũng hiểu đây không phải thời cơ nói chuyện yêu đương thích hợp, bèn mở miệng nói chính sự:
“Ngươi đừng áy náy, theo thời gian…tám cái đuôi kia có thể tu luyện lại được, ta vẫn là Cửu Vĩ Thiên Hồ, chẳng qua hiện ở trạng thái không hoàn thiện mà thôi!”
Lạc Nam cười khổ gật đầu, hắn làm sao không hiểu điều đó…chẳng qua để luyện lại tám cái đuôi đối với nàng không phải chuyện dễ, chỉ sợ tiêu tốn vô số năm tháng, xem ra sắp tới hắn cần phải nghĩ cách đẩy nhanh tốc độ tu luyện giúp nàng.
Nói đi cũng phải nói lại, Hồ Khinh Vũ hiện tại bộc lộ diện mạo hoàn mỹ không một khuyết điểm, ánh mắt mị ý xuân tình, mũi quỳnh nhỏ xinh cao thẳng, lông mi thật dài cong vút kiêu sa, đôi môi không son vẫn đỏ được tô điểm một nốt ruồi đen tuyền nơi khóe miệng hết sức khiêu gợi, thân thể uyển chuyển mê người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa vô hạn mị thái, Thiên Sinh Mị Cốt khiến tất cả như một tổ hợp mị hoặc quá mức hoàn mỹ, dù nàng không thi triển Mị Thuật nhưng Lạc Nam thân mang huyết mạch Nghịch Long vẫn không dám nhìn thẳng, sợ nhịn không được lên cơn động tình đè nàng ra thì mất hay…
“Tô Nhan…”
Cùng Diễm Nguyệt Kỳ, Hoa Thanh Trúc mấy nữ ôm ấp nhau một lúc, Lạc Nam bất chợt ôn nhu lên tiếng…
“Thiếp đây!” Tô Nhan trong trẻo mỉm cười, giọng điệu diệu dàng vô hạn.
Lạc Nam đem thân thể mềm mại không xương của nàng ôm vào trong ngực, giọng điệu trầm ấm chân thành: “Chúng ta vừa đính hôn chưa được bao lâu, ta lại rời xa nàng thời gian dài như vậy, thật lòng xin lỗi!”
Tô Nhan trái tim như bị hòa tan, một câu nói này của hắn khiến nàng cảm thấy mọi thứ đều trở nên đáng giá, vươn đôi tay trắng như phấn ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, tựa đầu vào lòng ngực rộng rãi nghe tiếng tim đập, nàng ôn nhu hé môi:
“Thời gian của phu thê chúng ta còn rất dài, chàng không cần tiếc nuối hay cảm thấy có lỗi! nếu trách thì trách bọn thiếp vô dụng không thể theo chân chàng!”
Lạc Nam mỉm cười, bất chợt vươn tay đem Tô Mị đang cảm động ở một bên cũng ôm lấy, cúi đầu hôn lên trán đôi sư đồ tuyệt sắc trong lòng, đánh giá diện mạo do Cửu Âm Thiên Thể mang lại cho Tô Mị, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng nói:
“Mị Nhi bế quan thời gian dài như vậy, ta lại rời đi quá lâu…phu thê chúng ta mới là gần ít xa nhiều, cho ta xin lỗi các nàng!”
Tô Mị nhìn hắn lắc đầu, nàng hiện tại đã thu liễm Mị ý vốn có, thay vào đó là phong thái quyến rũ tà dị với đôi môi đen tuyền cùng khí chất âm lãnh…nhưng trái tim thuộc về nam nhân này vẫn vĩnh viễn không thay đổi.
“Sau khi thiếp xuất quan, điều mừng rỡ nhất chính là biết tin sư phụ cũng trở thành tỷ muội của mình!” Tô Mị thản nhiên cười, ánh mắt có chút trêu chọc nhìn sang Tô Nhan.
Tô Nhan nghe vậy trừng nàng một cái, cũng nhoẻn miệng cười theo…sư đồ hầu chung một chồng ở nơi khác là chuyện hiếm lạ, nhưng tại Hậu Cung lại có không ít…
“Tương lai gần chắc chắn có thêm một đôi sư đồ Hồ tộc, khanh khách!” Chúng nữ nhìn Hồ Khinh Vũ đứng một bên cười trêu ghẹo.
Hồ Khinh Vũ bị trêu vừa thẹn vừa giận, bất quá nghĩ đến sư đồ hai người đã bước lên thuyền giặc, chỉ có thể đứng im chịu trận không nói nên lời…
So với chúng nữ có phần vui vẻ hạnh phúc, một mỹ nữ thành thục lại hơi cô lạnh đứng ở một góc, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú Lạc Nam, bên trong ẩn chứa các loại cảm xúc ngỗn ngang, không biết đang suy nghĩ gì.
Lạc Nam bắt gặp ánh mắt của nàng mà trong lòng rung lên, Tô Nhan cùng Tô Mị hiểu ý rời khỏi lòng hắn…
Lạc Nam tiến đến một bước đối diện với mỹ nữ thành thục, bàn tay diệu dàng vuốt lấy mái tóc xanh thẳm như đại dương của nàng…
Côn Minh Nguyệt trong lòng rung lên, lạnh lùng nói: “Ta đã không phải Tiểu Nguyệt Nguyệt của ngươi!”
Lạc Nam nhìn thẳng ánh mắt nàng, hỏi ngược lại: “Thật không phải?”
Côn Minh Nguyệt trừng mắt lại nhìn hắn, nhìn thấy tình ý trong mắt hắn, nàng không dám tiếp tục nhìn, nghiêng đầu sang một bên.
Đôi tay rắn chắc kia lại bất chợt ôm lấy nàng, Côn Minh Nguyệt thân thể nhanh chóng cứng ngắc…bất quá khi cảm nhận được hơi thở và độ ấm quen thuộc, thân thể mê người của nàng lại vô thức mềm xuống tới.
“Nàng vĩnh viễn là Tiểu Nguyệt Nguyệt của ta, chỉ là trưởng thành hơn, vẹn toàn hơn mà thôi…quan trọng hơn hết, hiện tại mới là chính nàng!” Lạc Nam nhu hòa nói, bất chợt bí mật truyền âm cho nàng chỉ để hai người nghe thấy:
“Phu thê chúng ta vẫn có thể chọt chọt, ta giúp nàng tìm về cảm giác làm Tiểu Nguyệt Nguyệt!”
“Lưu manh!” Côn Minh Nguyệt trong lòng gắt một tiếng, bàn tay trắng như phấn nện vào lòng ngực hắn…
Bị nam nhân trêu chọc như vậy khiến một chút thấp thởm trong lòng nàng rốt cuộc biến mất…nàng vẫn luôn lo lắng hắn chỉ yêu Tiểu Nguyệt Nguyệt kia mà không phải yêu một Côn Minh Nguyệt hoàn chỉnh.
Hiện tại xem ra là nàng lo xa, dù là Tiểu Nguyệt Nguyệt hay Côn Minh Nguyệt, trong mắt nam nhân của nàng vẫn chỉ là một người mà thôi.
“Ta thật vô dụng…thời gian qua vẫn không đạt đến Bát giai, để các tỷ muội hy sinh nhiều như vậy!” Côn Minh Nguyệt thở dài một hơi, tràn ngập tự trách.
Xét về bối phận và tuổi tác, nàng lớn hơn đa số chúng nữ ở đây, nhưng trong đại chiến lần này không giúp đỡ được gì, làm sao có thể cam lòng?
Lạc Nam nghe vậy nâng gương mặt ngạo kiều của nàng lên hôn một ngụm, thản nhiên cười nói:
“Lần này không thể đánh thì lần sau đánh, phu quân giúp các nàng hung hăng đem lũ khốn đó giẫm tại dưới chân!”
Nói xong không được Côn Minh Nguyệt phản ứng, cấp tốc nhét vào tay nàng một khối ngọc bội và một bình ngọc ẩn chứa giọt máu huyết xanh thẳm…
Hai thứ này chính là phần thưởng Lạc Nam đạt được từ nhiệm vụ cấp sử thi “Chữa Trị Tâm Trí” sau khi Côn Minh Nguyệt thành công khôi phục…
Côn Minh Nguyệt thân thể rung lên bần bật, kích động nhìn lấy hắn: “Đây là?”
Lạc Nam nhìn nàng ôn nhu nói:
“Công Pháp Đế Cấp – Bắc Minh Thần Công, huyết mạch Côn Bằng Thần Thú!”