Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất quá cả đám vẫn âm thầm chú ý biểu tình của hai vị Hoàng Tử, hy vọng họ đừng nên tức giận…

Điều đáng nói, Bạch Liệt và Bạch Dương đương nhiên muốn giữ hình tượng trước mặt công chúng và người trong xe ngựa, vẫn giữ thái độ bình tĩnh…

Bạch Liệt nhìn sang Lạc Nam, phóng khoáng phất tay hỏi:

“Haha, vị huynh đệ này là ai? Sao lại đi cùng Bạch Điểu Quân đoàn?”

Ngọc Trần nghe thế, vội vàng tiến lên một bước, mở miệng giải thích:

“Bẩm Nhị Hoàng Tử, kẻ này thân phận chưa rõ ràng, bất quá bị yêu thú đánh cho trọng thương tại Thu Tùng Lâm…được Tiểu Công Chúa ra tay cứu giúp!”

Ánh mắt Bạch Liệt và Bạch Dương lập tức co rụt, như nghĩ đến điều gì, bí mật truyền âm với Ngọc Trần:

“Hắn và Liên Hoa đã có tiếp xúc?”

Ngọc Trần nghe giọng điệu chất vấn của hai vị Hoàng Tử, trong lòng nhất thời có chủ ý, bản thân hắn là một kẻ cuồng si Tiểu Công Chúa, đương nhiên nhận ra hai vị hoàng tử cũng có chung cảm xúc giống mình, lúc này mặt không đổi sắc hồi đáp:

“Không sai, tiểu công chúa còn “đích thân” cho hắn ăn Phục Thương Đan, nhờ đó mới có thể khôi phục nhanh chóng!”

Nghe Ngọc Trần đáp, một cảm giác đố kỵ xông thẳng lên não Bạch Liệt và Bạch Dương, đối với tiểu muội muội của mình, bất kỳ nam tử nào cùng nàng tiếp xúc qua đều phải chết…

Đã có sát cơ như ẩn như hiện tập trung vào Lạc Nam…

Bất quá trước mặt số đông, hai người bọn hắn làm sao có thể ra tay?

“Trước hết dạy cho hắn một bài học, để hắn phải quỳ xuống hành lễ!” Bạch Dương giọng điệu âm trầm, truyền âm cho Ngọc Trần…

Bề ngoài gương mặt của hắn và Bạch Liệt vẫn không đổi sắc.

Ngọc Trần nhận được mệnh lệnh, âm thầm mắng chửi…hai tên khốn này chuyện tốt thì tự hưởng, còn chuyện xấu thì để hắn đi làm.

Bất quá hắn không dám làm trái…

Trong ánh mắt của đám người, Ngọc Trần xoay người nhìn thẳng hướng Lạc Nam, dùng giọng điệu nghiêm khắc quát:

“Tiểu tử, mạng của ngươi là do Tiểu Công Chúa cứu lấy…hiện tại gặp 2 vị ca ca của ân nhân mình nhưng không hành đại lễ? quá mức vô giáo dưỡng!”

Lạc Nam nghe vậy sắc mặt trầm xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh hồi đáp:

“Được tiểu công chúa lương thiện cứu giúp là phúc phần của ta, muôn vàn cảm kích…bất quá Văn Lang này trên chỉ quỳ Sư, dưới chỉ quỳ Mẫu, Thiên Địa bất quỳ…”

Lời nói âm vang hữu lực chấn nhiếp toàn trường, vô số người sắc mặt ngơ ngác…kẻ này ngay cả Thiên Địa cũng không quỳ, đây là lời nói khí phách bậc nào?

Thật ra còn một người xứng đáng nhận được cái quỳ của Lạc Nam, đó chính là nghĩa phụ của hắn…nhưng đó là chuyện của kiếp trước, hắn đem chôn sâu vào đáy lòng không muốn nhắc đến!

Ngọc Trần cũng hơi đổi sắc trước câu trả lời của Lạc Nam, bất quá hắn rất nhanh nhận ra lổ hổng, cười lạnh chất vấn:

“Ngươi trên quỳ sư phụ? Dưới quỳ mẫu thân sao? thế phụ thân ngươi bỏ đâu? Không quỳ hắn à?”

“Phụ thân? haha” Lạc Nam nhếch miệng, thản nhiên đáp:

“Hắn không xứng!”

Một lần nữa toàn trường tĩnh lặng, nhìn bộ dạng bất cần xem thường khi nhắc đến phụ thân của tên này, xem ra cũng là người có quá khứ không dễ chịu a…

“Ngông cuồng!”

Tiếng hét phẫn nộ của Ngọc Trần phá tan không gian im ắng…

Chỉ nghe vị Hắc Điểu tướng quân quát lớn: “Ngay cả đấng sinh thành, ban cho ngươi sinh mạng cũng bị ngươi xem thường? hôm nay bổn tướng quân sẽ dạy cho ngươi biết kính trên nhường dưới!”

Lời nói của Ngọc Trần tràn ngập đại nghĩa, tràn ngập lẽ thẳng khí hùng…khiến đám người âm thầm gật đầu, thầm nghĩ phải dạy dỗ thanh niên này một phen để hắn bỏ thói kiêu ngạo cũng tốt…

Ngọc Trần nói xong, không cho Lạc Nam cơ hội phản ứng, hai tay kết ấn…

Theo sau đó, vô tận Thổ Linh Lực dâng trào, hội tụ giữa hai lòng bàn tay hắn, có tiếng mặt đất rít gào phẫn nộ ầm vang mà ra, hình thành một Chưởng Pháp với sức ép mênh mông…

“Là Nộ Thổ Chưởng…” Vô số người nhận ra lai lịch của môn Vũ Kỹ này, sắc mặt thay đổi…

Xem ra tiểu tử này triệt để chọc giận Hắc Điểu Tướng Quân…

Nộ Thổ Chưởng là một môn Địa Cấp Vũ Kỹ của Ngọc gia, người người đều biết…

Thông thường mà nói, Ngọc Trần đường đường là Luyện Hư Trung Kỳ, ra tay dạy dỗ một Hóa Thần Hậu Kỳ như Lạc Nam chỉ cần dùng công kích bình thường là được…

Nhưng lần này lại trực tiếp vận dụng Địa Cấp Vũ Kỹ, có phần hơi quá tay.

Trước một chưởng này, Hóa Thần Hậu Kỳ đón nhận dù không chết cũng trọng thương a…

“Dùng đao mổ trâu giết gà!” Bạch Liệt và Bạch Dương trong lòng thầm nhủ, bất quá rất hài lòng với biểu hiện của Ngọc Trần…

Dù cho tên này có đánh chết Lạc Nam, cũng không ai có ý kiến gì.

Dù sao thì Lạc Nam quá mức kiêu ngạo, một kẻ như vậy dù chết cũng không ai đồng cảm.

Những kẻ này không trải qua cuộc sống như Lạc Nam, làm sao hiểu được những gì Lạc Phá Lôi gây ra cho hắn?

Đây chỉ là những kẻ ấu trỉ, dùng quan điểm cá nhân của bọn hắn áp đặt lên người khác mà thôi…đối với những người như vậy, Lạc Nam không muốn phân trần hay giải thích.

Mọi chuyện nói thì dài dòng, nhưng diễn ra trong thoáng chốc…

Nộ Thổ Chưởng đã phá không mà đến, bầu trời trở nên u ám, không gian loáng thoáng rung rẩy, toàn lực áp đến toàn thân Lạc Nam…

Như muốn trấn hắn phải quỳ xuống.

Bạch Điểu Quân nhao nhao tránh né, sợ liên lụy vào trong đó.

“Haizz, hy vọng sau lần này ngươi nên thu liễm sự kiêu ngạo của mình!”

Lý ca thở dài, bắt gặp Lạc Nam đứng im bất động, cho rằng hắn bị dọa sợ đến vỡ mật rồi.

“Hừ, không biết điều!” Ngọc Trần cười nhạt xem thường, lần ra tay này hắn đã sử dụng đến một phần hai uy lực…muốn đem tiểu từ đáng ghét này đánh cho tàn phế!

Rốt cuộc, trong ánh mắt của đám người, Nộ Thổ Chưởng triệt để trấn áp mà đến thân ảnh gầy gò kia…

KENG…

Một âm thanh va chạm chấn đến trời đất mịt mù, khói bụi cùng cát trắng tràn ngập một vùng…

Bất quá sắc mặt cả đám lại thay đổi…

Bởi vì không có âm thanh kiêu gào như bọn họ tưởng tượng phát ra, càng không có âm thanh xương cốt đứt gãy…trái lại là một tiếng va chạm nặng nề hết sức khó tả…

Giống như đòn công kích của Ngọc Trần đụng phải thiết bảng vậy.

Trong lúc đám người khó hiểu, khói bụi dần dần tản đi…

Ánh mắt toàn dân lập tức co rụt…

Trong tầm quan sát của họ, người thanh niên với diện mạo bình thường, dáng người gầy yếu kia vẫn hiên ngang đứng thẳng, áo bào rách nát tung bay, gương mặt điềm tĩnh thản nhiên mà đứng…

Chỉ là không biết từ lúc nào, phía trước mặt hắn…Một thanh Trọng Kiếm cự đại ngạo nghễ hiển hiện, mang đến cảm giác nặng nề trầm trọng lan tràn trong lòng tất cả người ở đây.

Nộ Thổ Chưởng mặc dù lợi hại…nhưng khi đánh lên thân Trọng Kiếm, chẳng khác nào hạt cát nhỏ rơi vào sa mạc, hoàn toàn vô nghĩa…

“Làm sao có thể?” Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ngọc Trần và toàn thể mọi người.

Mặc kệ tất cả nghĩ gì, bàn tay của người thanh niên nắm lấy chuôi kiếm, nhấc bổng thứ khổng lồ ấy lên không trung…

Ánh mắt đen láy điềm tĩnh nhìn Hắc Điểu Tướng Quân đang cao cao tại thượng kia, nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng bóc cùng âm thanh khiến toàn thể phải rùng mình:

“Có qua có lại, ngươi đã đến rồi…thì đến lượt ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK