Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305: Hợp Thể xin lỗi

Bạch Thuần không thể nào ngờ được rằng, tất cả hành động của hắn đều nằm trong tính toán của Lạc Nam…

Đầu tiên là trốn vào Đất Mẹ Che Chở, âm thầm ngưng tụ Trấn Áp Hoang Vũ Ấn, sau đó chờ đợi Bạch Thuần dùng Thổ Kim Chùy đánh nát lớp vỏ trứng, vì hưng phấn khi phá hủy được phòng ngự của Lạc Nam nên Bạch Thuần sẽ trở nên chủ quan…

ĐÙNG…

Trấn Áp Hoang Vũ Ấn nện thẳng vào lồng ngực Bạch Thuần, trong khoảng khắc đó thiên địa như trở nên tỉnh lặng…

Một luồng sức mạnh hủy diệt điên cuồng hướng cơ thể Bạch Thuần tàn phá, kiện áo giáp Địa Cấp Cực Phẩm hắn mặc trên người vỡ vụn, lục phủ ngủ tạng triệt để bị xoắn nát, xương cốt tan tành…

Trong sắc mặt tái nhợt của Ngọc Trần và vô số người, Bạch Thuần như một miếng rẻ rách bay thẳng ra ngoài, rơi khỏi phạm vi sàn đấu…

Trên không trung liên tục hộc máu, Bạch Thuần thậm chí không còn cảm giác được đau đớn, chỉ thấy tâm trí dần trở nên mơ hồ…

“Tại sao? tại sao hắn dám toàn lực ra tay với bổn Tiểu Vương? Không sợ trở thành công địch của Bạch Sa Hoàng Triều hay sao?” Trước khi hôn mê bất tỉnh, Bạch Thuần vẫn nghĩ mãi không rõ nguyên nhân, người khác gặp hắn phải chủ động tránh né, mà tên này rõ ràng là muốn đoạt mạng hắn?

Hắn không biết rằng, Lạc Nam mặc kệ thân phận của hắn là gì, thậm chí đến tận bây giờ cũng chưa rõ tên này là Tiểu Vương Gia…

Lạc Nam chỉ cần biết rằng, ai muốn giết hắn thì kẻ đó phải chết…đơn giản thế thôi.

“Có kiện áo giáp kia, chắc không chết rồi…thật đáng tiếc!” Nhẹ giọng cảm thán một câu, thực lực của hắn hiện tại còn không đủ để phá nát một kiện Địa Cấp Cực Phẩm pháp bảo sau đó đem đối thủ giết chết…

Mắt thấy thân thể Bạch Thuần sắp rơi xuống mặt đất, một thân ảnh bá đạo xé không mà ra, cẩn thận đem hắn đỡ lấy…

Chứng kiến thân phận người này, vô số ánh mắt co rụt lại, dân chúng Bạch Đế Thành đồng thành hô lên:

“Tham Kiến Vương Gia!”

Bạch Chí không để tâm tình huống xung quanh, sắc mặt ngưng trọng xem xét cơ thể thằng con trai, thấy hắn còn giữ được mạng thở phào một hơi nhẹ nhõm…

Bất quá rất nhanh sắc mặt Bạch Chí đại biến, một cơn phẫn nộ trào dâng nơi lòng ngực…

Bởi vì thương thế của Bạch Thuần quá nặng, từ kinh mạch đến ngũ tạng lục phủ, thân thể hầu như không còn sót lại chút gì…nếu muốn tiếp tục tu luyện, chỉ còn cách rèn đúc thân thể khác hoặc phục dụng Thiên Tài Địa Bảo có tác dụng chữa thương Linh Cấp trở lên.

Bạch Chí hắn chỉ có một thằng con, bình thường nuông chiều đến cực độ, dẫn đến tính cách ngang ngược không xem ai ra gì của Bạch Thuần…bất quá Bạch Chí lại chưa bao giờ xem trọng chuyện này, theo hắn thấy con trai của mình xứng đáng được như vậy, người khác yếu hơn nên phải chịu ức hiếp…đó là chuyện thường tình…

Lúc này đây chứng kiến nhi tử độc nhất rơi vào thảm cảnh như vậy, Bạch Chí ánh mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu, nhìn Lạc Nam âm trầm nói:

“Chỉ là thi cử mà thôi sao lại dùng thủ đoạn độc ác…bổn vương nên phế ngươi răn đe!”

Nghe lời của hắn ầm ầm vang vọng, vô số người quan chiến sắc mặt thay đổi, không ai dám ý kiến gì…bởi vì Bạch Chí không chỉ là Vương gia Bạch Sa Hoàng Triều, còn là một Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả.

Ngọc Trần dùng ánh mắt như nhìn người chết xem Lạc Nam, thân ảnh cấp tốc thối lui, sợ không may bị công kích của Bạch Chí liên lụy…

“Vô liêm sĩ!” Nam Cung Uyển Dung sắc mặt trầm xuống thanh lãnh quát lên, nàng không ngờ trên đời lại có kẻ ngang ngược như vậy…

Nếu Lạc Nam bị đối phương ra tay, nàng sẽ tìm cơ hội đem Bạch Thuần diệt sát…

Mà bên trên đài cao, Bạch Liên Hoa vốn có chút đồng tình trước thảm cảnh của Bạch Thuần, nghe vương thúc của mình nói thế lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy khuyên nhủ nói:

“Vương thúc bớt giận, quy định Thổ Chiến Đại Hội luôn là sinh tử tự chịu…nếu Bạch Thuần đã chấp nhận tham gia, ngươi và hắn phải chuẩn bị trước tâm lý!”

Giọng nói của nàng ẩn chứa Thiện Âm đánh sâu vào lòng mọi người, không ít kẻ gật đầu đồng ý…

Bất quá đối với một cường giả Hợp Thể đang phát điên vì con như Bạch Chí, không có chút hiệu quả nào…

“Tiểu công chúa, vương đệ của ngươi bị hạ sát thủ, ngươi còn đứng về phía thủ phạm?” Bạch Chí nghiến răng trầm giọng quát, thân là vương thúc hắn có quyền giáo huấn nàng…

“Nhưng đây là cuộc thi, ai cũng nhìn thấy!” Bạch Liên Hoa một lần nữa ung dung nhắc lại…

“Thổ Chiến Đại Hội cao quý không thể để kẻ có lòng dạ độc ác như vậy tham dự, bổn vương muốn phế hắn, ngươi không ngăn được!” Bạch Chí trầm giọng, tu vi Hợp Thể cuồn cuộn như biển bắt đầu vận chuyển…

“Vương thúc thật quá đáng!” Bạch Liên Hoa trợn mắt, một ngọc bội xuất hiện trên tay nàng…

Chính là Truyền Âm Ngọc, bất quá thứ này không phải dùng để truyền âm đến Lạc Nam, mà là mẫu thân nàng Hoa Thanh Trúc.

Nếu Lạc Nam bị ức hiếp, nàng sẽ lập tức gọi mẫu thân ra mặt!

Thấy Truyền Âm Ngọc xuất hiện trên tay Bạch Liên Hoa, Bạch Thiên âm thầm rùng mình, hắn thật sự e dè nữ nhân lạnh như băng đó…

“HAHAHA”

Chợt, một tiếng cười to vang vọng không gian, cười rất ngông cuồng, cười tràn ngập khinh bỉ khiến vô số người ngẩng đầu…

Lạc Nam thu lại nụ cười, một mặt chế giễu nói:

“Ta được đích thân Đại Lão mời tham gia Đại Hội, cứ tưởng uy vọng của một Cửu Cấp Thế Lực sẽ như thế nào? Chẳng ngờ gặp phải tình huống hài hước như vậy, thật sự buồn cười…”

Đám người nghe hắn nói lập tức trầm mặt, đúng là Lạc Nam không hề chủ động cầu xin tham gia Đại Hội, là Đại Lão đích thân mời hắn…chuyện này rất nhiều người chứng kiến…

Lạc Nam nhổ một ngụm nước bọt, nhún vai nói tiếp:

“Bạch Thuần chủ động muốn chiến cùng ta, đối với ta hạ sát thủ, thậm chí ngay cả Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo cũng đã vận dụng…người người đều thấy!”

“Sau cùng tên này vô dụng sắp bị ta đánh văng, nhờ Ngọc Trần cứu hắn một mạng, lại tiếp tục muốn đánh lén ta, chiêu chiêu đều trí mạng! Chẳng lẽ ta phải đứng im cho hắn đánh hay sao? ta bằng vào thực lực của mình đường đường chính chính đem Bạch Thuần đả bại, lại có kẻ ỷ vào thân phận và thực lực muốn phế bỏ ta? thật buồn cười Thổ Chiến Đại Hội hahahaha!”

Nghe thanh niên cất giọng cười to ngạo nghễ, vô số dân chúng Bạch Đế Thành xấu hổ cúi đầu, bởi vì lời hắn nói là sự thật…

Mà những thiên tài ở Thế Lực khác đến dự Đại Hội cũng siết chặt nắm tay, nếu đặt bọn hắn vào vị trí Lạc Nam, chỉ sợ kết quả không khác là bao, vẫn bị đem ra phế bỏ…

“Ta nhớ rồi, những lần Thổ Chiến Đại Hội trước đây, người đạt thành tích cao hầu hết đều thuộc Bạch Sa Hoàng Triều nên không xảy ra mâu thuẫn…hiện tại Bạch Thuần bị người ngoài đánh bại, lập tức có kẻ ỷ vào quyền hành muốn can thiệp, quả thật đáng ghê tởm!”

“Còn không phải sao? ta đã tham gia đại hội đến tận 3 lần, đều ngậm ngùi nhìn người thuộc Hoàng Triều nhận giải thưởng…”

“Nếu ta có thực lực như Văn Lang, chắc hẳn cũng bị Bạch Sa Hoàng Triều nhắm vào!”

Đám tu sĩ các thế lực khác lập tức nhận ra vấn đề, trở nên xì xào bàn tán…

Bạch Chí nghe qua, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi…biết mình vừa hồ đồ khiến cho danh vọng của Bạch Sa Hoàng Triều tuột dốc…

Bất quá tên đã phóng không thể thu lại, trong lòng càng thêm hận Lạc Nam…

“Gian tặc miệng lưỡi ngông cuồng! Chết đi cho bổn vương…” Bạch Chí nghiêm nghị quát lên, bàn tay hóa thành tàn ảnh tung bay, Thổ Vương Ấn cấp tốc được hình thành…

Hắn muốn dùng một chiêu mà Bạch Thuần đại bại để phế bỏ Lạc Nam, xem như an ủi một phần cho thương thế của nhi tử…

Phần phật…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK