Mỗi lần Băng Thủy Thuyền đón đỡ công kích của đối phương, một lượng Linh Thạch lại mất đi…
Trước tình hình này, nàng rất nhanh sẽ thất thủ…
“Ta không cam lòng a! muội muội còn chưa cứu được, lại liên lụy đến người đó!” Cơ Nhã nhẹ nhàng rơi một giọt nước mắt…
Nếu nàng chết đi, người nam nhân kia cũng không tránh khỏi mất mạng…
Nàng hối hận không phải vì hành động lần này của mình, mà hối hận vì ngày trước hấp tấp ký kết khế ước Đồng Sinh Cộng Tử với hắn…
“Hừ, Liệt Không Kích!” Chứng kiến Băng Thủy Thuyền vẫn ngoan cố đào tẩu, Độc Giác Ưng Vương cười gằn một tiếng, một lần nữa hai tay thi triển trảo ấn tấn công con thuyền…
Lại một lớp màn bảo hộ xuất hiện…Linh Thạch trên thuyền giảm đi một phần…
“Liệt Không Kích! Liệt Không Kích!”
Liên tục là hai lần công kích mạnh mẽ, toàn bộ Băng Thủy Thuyền rung động kịch liệt, lớp màn bảo vệ cuối cùng cũng vỡ nát…
Linh Thạch cạn kiệt hoàn toàn rồi, tốc độ của Băng Thủy Thuyền cũng dần chậm lại…
“Khà khà, cho ngươi chết! Liệt Không Kích!” Độc Giác Ưng Vương cười lên khoái trá, một kích phá không mà ra…
ẦM…
Băng Thủy Thuyền nổ tung thành mảnh vụn, thân thể mềm mại của Cơ Băng rơi tự do trên không trung vạn trượng, máu tươi không ngừng trào ra…
Chứng kiến thân thể yêu kiều diễm lệ rơi tự do trên không trung, Độc Giác Ưng Vương cười gằn dữ tợn, thản nhiên nhìn chầm chầm…
Khi thân thể nàng chỉ còn vài chục met là tiếp cận mặt đất, hắn rốt cuộc động…
“Thành mảnh vụn cho ta!”
Hai móng vuốt xòe ra, chân đạp ngược lên không trung, như chim ưng vồ mồi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao đến thân thể của Cơ Nhã…
Trong đầu đã tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ xé nát thân thể mềm mại của nàng bằng móng vuốt sắc bén, Độc Giác Yêu Vương liếm liếm môi, cặp mắt đỏ bừng vì hưng phấn…
Mắt đẹp lim dim nhìn kẻ thù lao đến gần, trái tim Cơ Nhã quặn thắt vì đau đớn, nàng nhẹ nhàng nỉ non một tiếng:
“Muội muội! Lạc Nam! Thật xin lỗi!”
“Nát vụn đi!” Độc Giác Ưng Vương hưng phấn gào to, móng vuốt sắc bén sắp găm vào da thịt mềm mại…
Chợt…
Không gian bên cạnh Cơ Nhã cấp tốc nứt ra…
ẦM…
Theo một tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên…
Đường đường Lục giai Trung Kỳ Yêu Thú Độc Giác Ưng Vương đột ngột bắn mạnh mà ra…
Tại vị trí cằm hắn, một dấu giày hiện rõ mồn một…
Cơ Nhã chỉ cảm thấy mình bất chợt rơi vào một vòng tay ấm áp, hơi thở nam tính lan tỏa khắp cơ thể nàng, như một giấc mơ…
“Nữ nhân ngốc! Xem nàng kìa! Y phục bừa bộn như vậy ta sẽ ghen đó!”
Một âm thanh trách cứ lại pha lẫn đau lòng vang lên…
“Giọng nói này… sao mà quen thuộc quá?” Cơ Nhã cố nén đau đớn toàn thân, hé mở mi mắt nặng đến ngàn cân của mình…
Một gương mặt anh tuấn đập vào mắt nàng…
Khác với vẻ kiên cường của người thiếu niên ở thời điểm đó, lúc này đây lại có thêm vô hạn tự tin cùng sự bá đạo đang hiển hiện trên gương mặt kia…Khiến hắn càng thêm có sức hấp dẫn…
“Là ngươi sao? Làm sao có thể? Ta nằm mơ chăng?!” Cơ Nhã thất thần lẩm bẩm…trong lúc nhất thời quên cả tình huống nguy hiểm hiện tại…
“Ta vượt trăm sông ngàn suối làm anh hùng cứu mỹ nhân! Sao có thể là mơ?” Lạc Nam nhếch miệng cười…
Cởi bỏ áo choàng đang mặc trên thân, choàng qua thân thể mê người của nàng…
Lại khôn khéo lấy ra Ngạo Tiếu Mặt Nạ và Bạch Ma Chiến Bào khoác lên người…
Đề phòng là trên hết, tránh có kẻ đến xem đánh nhau ghi nhớ diện mạo của mình…
Bàn tay đặt lên tấm lưng trần mềm mại, vô biên vô tận Linh Lực truyền vào, tạm thời áp giữ một phần thương thế của nàng…
“Linh lực của hắn hùng hậu và tinh khiết như vậy?” Cơ Nhã trong lòng bất ngờ, thậm chí vết thương bên hông của nàng cũng bất đầu được cầm máu…
“Băng nhi sao rồi? hả?!” Cơ Nhã quả nhiên yêu muội muội nhất, thương thế vừa tốt lên một chút, không nhịn được yếu ớt hỏi luôn…
“Đã thức tỉnh! Bất quá chưa hoàn toàn khỏi hẳn!” Sau lớp mặt nạ, Lạc Nam hơi mất tự nhiên nói, hắn sợ nàng biết Cơ Băng mất trí nhớ…
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Cảm ơn ngươi!” Một giọt nước mắt vui mừng rơi xuống, khóe môi tái nhợt mỉm cười…
“Hừ, ta cứu Băng Nhi thê tử yêu quý của ta! Không cần nàng cảm ơn!” Lạc Nam thò tay gạt nước mắt trên mặt nàng hừ nói…
“Hứ!” Cơ Nhã nghe hắn gọi muội muội mình thân mật như vậy, trong lòng xuất hiện một tia ghen ghét…
“Mau rời đi! Kẻ kia mặc dù trọng thương, nhưng thực lực vẫn sánh ngang Hóa Thần Viên Mãn, ngươi không phải đối thủ!” Lúc này mới nhớ đến thảm trạng hiện tại, Cơ Nhã lo lắng kéo tay Lạc Nam…
“Hừ! Muốn rời đi? Nằm mơ!”
Bị đá văng ra ngoài Độc Giác Ưng Vương quay trở lại, hai mắt hung bạo nhìn chầm chầm Lạc Nam và Cơ Nhã…
“Nàng nằm im một bên! Xem ta đá đít con chim sẻ nhỏ này!” Lạc Nam lời nói khiến Độc Giác Ưng Vương xém chút phun một ngụm máu…
“Nằm ở đâu?” Cơ Nhã ngơ ngác hỏi…
RỐNG…