Chương 419: Ngũ Long kéo xe
Bên trong Thạch Điện.
Lạc Nam đứng trên miệng thung lũng nhìn xuống, phát hiện ba cổ thi thể một lần nữa la liệt trở về quan tài, khóe miệng giật giật.
Mặc dù ba vị nội môn đệ tử này một thân cứng cáp đạt đến Bát Chuyển, nhưng dù sao cũng đã là người chết, động tác chiến đấu cũng chỉ theo bản năng khi còn sống, ngay cả Thể Kỹ cũng không thể sử dụng một cách hoàn chỉnh, chiến lực hạ xuống trên diện rộng, hoàn toàn không phải đối thủ của Lạc Nam ở thời điểm hiện tại.
Điều này khiến hắn thơi thất vọng, vốn tưởng rằng được chiến toàn lực với ba vị đệ tử nội môn mạnh nhất của Man Hoang Thánh Địa, ai ngờ cuối cùng chỉ là chiến với thi thể vô cảm.
Từ đó Lạc Nam cũng mất đi hứng thú giao chiến, không xuất sử toàn lực đem bọn hắn tiêu diệt, dựa vào Bát Hoang Hoành Thiên Viêm và Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ vừa đánh vừa lùi, sau khi thoát khỏi thung lũng, trận đấu cũng kết thúc, tiết kiệm không ít thời gian vô nghĩa.
Ba cổ thi thể chỉ tấn công những kẻ xâm nhập nghĩa trang mà thôi…
“Nếu không tìm được Thánh Nữ, ta quay về lấy xương cốt của vị nữ đệ tử kia cho nàng!” Lạc Nam thong dong nói chuyện.
Ba cổ thi thể này bên trong gồm hai nam một nữ, xương cốt người nữ miễn cưỡng đủ đúc lại cơ thể cho một Độ Kiếp Kỳ, bất quá có Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa tồn tại, Lạc Nam tạm thời vẫn mong muốn một cái gì đó tốt nhất cho sư phụ Tiêu Thanh Tuyền.
Đan Mộng Cơ đã chịu khổ quá lâu, hắn muốn bù đắp cho nàng.
“Cần gì phí công như vậy, xương cốt của vị nữ đệ tử kia cũng đã đủ cho ta rồi, ngươi nên tập trung tìm kiếm truyền thừa của Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa gia tăng thực lực là hơn!” Đan Mộng Cơ trong lòng có chút cảm động, lời nói cũng bắt đầu vì hắn mà suy nghĩ.
Theo nàng phán đoán, Man Hoang Thánh Địa khủng bố như vậy, Thánh Chủ của nó nhất định là cường giả phách tuyệt đương thời, nói không chừng từng đạt đến một cấp độ không thể tưởng tượng, nhận được truyền thừa của hắn chẳng khác nào cá vượt long môn.
Lạc Nam cười cười không nói, người khác có lẽ sẽ vì truyền thừa của Thánh Chủ trở nên điên cuồng, nhưng hắn lại hoàn toàn khác, có thì tốt…không thì thôi.
VÙN VỤT…
Toàn bộ không gian đột ngột chấn động, một cỗ khí thế phách tuyệt thiên hạ quân lâm mà xuống, trên không trung truyền ra tiếng trống trận ầm vang, như có thiên quân vạn mã đang hành tẩu.
Sắc mặt Lạc Nam nhất thời tái đi, cổ khí thế quân lâm thiên hạ kia như trấn vào linh hồn hắn, toàn thân căng cứng như dây đàn, lổ chân lông muốn rỉ máu.
ẦM ẦM ẦM…
Không gian chấn động ngày một dữ dội, trước ánh mắt co rụt của Lạc Nam, từng tiếng rống vang trời truyền đến.
RỐNG RỐNG…
Trong tầm mắt của hắn, trên thiên không đại điện, một kiện Chiến Xa cổ xưa dưới sự lôi kéo của năm con Cốt Long hoành hành ngang dọc mà đi, bên trên Chiến Xa có một tòa bảo tọa ngồi lấy một khung xương cốt Hoàng Kim oai phong lẫm liệt, thân khoác Long Bào, đầu đội Kim Quang, một bên hông là một thanh Cốt Bảng như cột trống trời tràn đầy sát phạt chi khí, như đế vương đi tuần, ngự giá thân chinh.
Cổ Chiến Xa này, điêu khắc trạm trỗ những hoa văn cổ xưa hùng vĩ nhất, so với Mộng Tiên Chu lớn hơn không biết bao nhiêu lần, ngũ đại Long Cốt khí thế hừng thực, chiều dài thân thể không kém Cự Nhân Tộc, từng thanh xương cốt như đến từ thời thượng cổ, lại như có được sinh mệnh nhất định.
Nổi bậc nhất chính là nhân vật bễ nghễ ngồi trên Chiến Xa dù chỉ còn là một bộ xương cốt không hoàn chỉnh, đầu lâu nứt vỡ, vô số nhánh xương gãy rụn, nhưng toàn thân lại lấp lánh Hoàng Kim cao quý, khí thế bất phàm, chỉ hơi chấn động đã khiến Lạc Nam rợn cả tóc gáy.
“Thiên Hạ Vô Song!” Trước cổ khí thế quá mức mãnh liệt từ Chiến Xa, Lạc Nam buộc phải thi triển Thiên Đế Biến để chống lại, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mà trong một khắc Lạc Nam sử dụng Thiên Đế Biến, khung xương bên trên Chiến Xa bất chợt quay cái đầu lâu vàng rực về phía hắn, ngay cả Ngũ đại Cốt Long đang kéo xe cũng dừng lại một nhịp.
Lạc Nam lập tức làm ra tư thái chiến đấu, nhịp tim đập lên thình thịch.
Khí thế của năm con Cốt Long đạt đến Bát Chuyển Thể Tu, mà nhân vật ngồi trên Chiến Xa lại tạo cho hắn một cảm giác nguy hiểm hết sức cường liệt, loại cảm giác này chỉ kém hơn thời điểm Đại Thủ Tiên Vương ra tay với Việt Long Tinh Cầu mà thôi.
Bất quá rất nhanh, Chiến Xa lại không để ý đến hắn, tiếp tục vùn vụt lao đi, mỗi một bước chân của đám Cốt Long đều khiến vùng không gian kịch chấn, quá mức kích thích.
“Hít, nhân vật này…khó nói là Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa? dù chết đi nhưng dư uy không giảm, như đế vương ngự giá thân chinh, dạo quanh mộ địa, những nơi đi qua vạn linh quỳ bái!” Đan Mộng Cơ giọng nói rung rẩy nói.
Ở thời khắc vừa rồi, ngay cả bản thân nàng cũng phải sợ hãi, khí thế của khung xương màu Hoàng Kim kia quá mức bá đạo, tin chắc Độ Kiếp Kỳ ở trước mặt hắn cũng không có sức phản kháng.
“Đám Cốt Long cũng rất khủng bố, rõ ràng đều đã chết đi nhưng lại giữ được linh tính, toàn bộ đều là Cốt Tu!” Lạc Nam đưa ra kết luận.
“Dựa theo xương cốt của bọn chúng, ta đoán khi còn sống chính là năm con Địa Long, tu vi Cốt Tu của ngũ đại Địa Long đã đạt đến Bát Chuyển, mặc dù qua đại chiến máu thịt toàn bộ không còn sót lại, nhưng khung xương không bị tiêu diệt, chúng vẫn là những cổ máy chiến đấu hùng mạnh!” Đan Mộng Cơ thở dài cảm thán nói.
Địa Long, mặc dù không thể sánh bằng Chân Long hay Thanh Long các loại thần thú, nhưng chúng nó cũng có một chút huyết thống của Long Tộc, có thể dùng năm con Địa Long kéo xe, nhân vật như vậy ngoài Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa ra còn ai khác sao?
Thật khó tin Thánh Chủ không chôn cất bình như những người khác, trái lại lấy một phương thức như vậy rong ruổi sau khi chết đi.
“Người này nếu còn sống tu vi Thể Tu đã đủ điều kiện phi thăng tiên giới tại Man Hoang Tinh, đáng tiếc chết trận…” Kim Nhi hiếm thấy cảm thán một tiếng.
Lạc Nam gật đầu, Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa, thực lực khi còn sống ít nhất phải vượt qua Tộc Trưởng hai tộc Cự Nhân và Cự Hán ở thời điểm hiện tại.
Mà Võ Tam Nương từng nói, hai tên tộc trưởng này chính là Thập Chuyển Thể Tu trở lên, chẳng lẽ đạt đến cái gọi là Thập Nhất chuyển sẽ phi thăng sao?
Lạc Nam chỉ có thể âm thầm suy đoán đẳng cấp phía trên Thập Chuyển, hắn không hỏi ra miệng vì biết Kim Nhi cũng sẽ không trả lời.
“Khi nãy hắn có nhìn ngươi một chút!” Đan Mộng Cơ nhớ lại tình cảnh vừa rồi nói, mặc dù đó là một chi tiết rất nhỏ, nhưng khung xương kia rõ ràng từng quay cái đầu lâu sứt mẻ của mình quan sát Lạc Nam.
“Ai mà biết chuyện gì chứ?”
Lạc Nam nhún vai, nói thật hắn đối với Cốt Long Kéo Xe thật sự thèm nhỏ dãi, nếu mình sở hữu phương tiện như vậy, lại mang theo một đám mỹ nữ ra đường chạy vòng vòng, Điểm Danh Vọng chẳng phải điên cuồng tăng lên sao?
Bất quá đó cũng chỉ là ảo tưởng một chút, những chuyện như thế nào phải dựa vào cái gọi là số phận, không thể cưỡng cầu.
…