Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249: Quy tắc Tinh Linh Nữ Quốc

“Phốc”

Lạc Nam nghe nữ nhân bưu hãn này nói xong xém chút nữa đã phun một ngụm ra ngoài…

Hắn dở khóc dở cười lắc đầu nói: “Ta và tam sư tỷ chưa tiếp xúc quá nhiều, đâu phải nàng nói cưới là cưới…”

Diễm Nguyệt Kỳ lười biếng tựa vào ngực hắn, vuốt lấy mái tóc đỏ rực như lửa của mình, không sao cả đáp:

“Tô Nhan chính là loại nữ nhân không nhiễm bụi trần, muốn thu muội ấy chỉ có cách cường công, lần này trở về chàng đến Bách Hoa Tông một chuyến, tìm cách đem muội ấy ngủ đi!”

“Khụ khụ…” Lạc Nam kịch liệt ho khan, trừng mắt nhìn: “Làm như thế có khi Tam sư tỷ hận chết ta…”

“Hừ, không ai hiểu muội ấy hơn sư phụ, nàng đã hứa gả Tô Nhan cho chàng thì nhất định biết sẽ có kết quả tốt, dù dùng cách gì thì Bách Hoa Tiên Tử không chạy thoát được…” Diễm Nguyệt Kỳ tràn đầy khẳng định mở miệng, hương thơm lan tỏa khắp căn phòng…

Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, Sư phụ chẳng khác nào mẫu thân của Tô Nhan sư tỷ, hạnh phúc cả đời của nữ nhi mình sẽ không đem ra quyết định bừa bãi, nàng có sắp xếp như vậy xem ra hắn có cơ hội…hơn nữa còn là cơ hội lớn…

Diễm Nguyệt Kỳ thấy nam nhâm trầm ngâm, cho rằng hắn không có lòng tin chinh phục được tam sư muội, bàn tay nắm lấy long căn nhẹ nhàng vuốt ve, động viên cười nói:

“Tính tình của tam sư muội rất nhạt, lại luôn hiếu thuận với sư phụ, chỉ cần thiếp cùng sư phụ và nhị muội ba người đứng ra thay chàng cầu hôn, muội ấy sẽ không dám từ chối…”

Lạc Nam triệt để bó tay rồi, có nữ nhân nào hận không thể cho nam nhân của mình lấy nhiều thê tử như nàng không chứ?

Lời của Diễm Nguyệt Kỳ nói rất có lý, Võ Tam Nương là sư phụ Tô Nhan, mà Nguyệt Kỳ và Mộng Ảnh đều là hai vị sư tỷ…

Nếu cả ba người đồng loạt yêu cầu Tô Nhan gả cho hắn, với tính cách của nàng có tỷ lệ rất cao sẽ cắn răng đồng ý…

Bất quá Lạc Nam lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta không muốn ép buộc Tam sư tỷ như vậy, nàng ấy đến với ta phải cam tâm tình nguyện, lần này trở về ta sẽ đến Bách Hoa Tông một chuyến, sau đó mới theo sư phụ Tu Luyện…”

Diễm Nguyệt Kỳ nhoẻn miệng cười, đối với tính cách của nam nhân này có thể hiểu, lòng kiêu ngạo của hắn chỉ cho phép tự mình chinh phục nữ nhân mà không nhờ đến người khác hỗ trợ…

“Chúc chàng thuật lợi, có thể thiếp sẽ đến xem cuộc vui nha, khanh khách…” Nàng yêu kiều cười nói, thân thể rung rẩy mê người…

“Nàng đó, làm gì mong ngóng ta thu Tam sư tỷ như vậy?” Lạc Nam nhẹ nhàng nắn bớp bộ ngực căn đầy của giai nhân, lẩm bẩm hỏi…

Diễm Nguyệt Kỳ bắt đầu thở gấp, đầu lưỡi liếm liếm môi thơm, nhẹ nhàng tâm sự:

“Phụ mẫu qua đời đã lâu, trong tim thiếp luôn xem sư phụ như mẫu thân, hai vị sư muội như muội muội ruột thịt, người một nhà sống cùng nhau mới tốt, gả cho chàng là giải pháp tốt nhất…”

“Nàng không phải còn Diễm gia sao? Diễm gia chi chủ oai phong bát diện của ta đâu rồi?” Lạc Nam đem ngọc thể kia ôm chặt hơn một chút…

“Diễm gia?” Diễm Nguyệt Kỳ tự giễu lắc đầu: “Nếu không phải thực lực thiếp cường đại, chỉ sợ Diễm gia đã sớm đổi chủ rồi, rất nhiều kẻ không nguyện ý nhìn một nữ nhân cưỡi trên đầu bọn họ, hơn nữa chính sách bình đẳng với các thế lực nhỏ cùng phàm nhân trong phạm vi lãnh thổ mà thiếp đưa ra không được đám lão già đó xem trọng…”

Lạc Nam giật mình, xem ra hắn suy nghĩ quá đơn giản…một nữ nhân chèo chống gia tộc lớn quả nhiên phiền phức ngập tràn…

Theo lời kể của Hồng Liên và Điệp Tình, trong lãnh thổ Diễm gia, bá tánh an cư lập nghiệp, địa vị của phàm nhân cùng tu chân giả đều như nhau…

Đó là quy định do Diễm Nguyệt Kỳ đưa ra…

Lạc Nam từng tiếp xúc Diễm Dương cùng Diễm Nhật, biết mấy tên này tính cách rất hung hăng kiêu ngạo, đương nhiên không thể chấp nhận hòa bình sống chung với những thế lực cấp thấp hay phàm nhân…

Mà phụ thân của mấy tên này lại chính là Trưởng Lão, rõ ràng là có sự bất đồng chính kiến với gia chủ như nàng…

Diễm Nguyệt Kỳ một đường tu luyện đến ngày hôm nay, kẻ thù gặp qua đương nhiên nhiều không kể hết, đương nhiên càng thêm trân trọng từng mối quan hệ thân thiết bên cạnh mình, nàng lẩm bẩm nói:

“Thiếp tìm chuyện gây sự với Mộng Ảnh và Tô Nhan cũng là để tạo động lực cho các muội ấy tu luyện mà thôi, không ai hiểu mấy nha đầu đó bằng thiếp đâu…”

Lạc Nam nghe nàng thủ thỉ mà trong lòng cảm động, nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân, dù bên ngoài mạnh mẽ đến nhường nào thì trong tim luôn có một chút yếu đuối thuộc về họ, hắn mỉm cười nói:

“Ta tin Mộng Ảnh và Tô Nhan đều hiểu dụng tâm của nàng, chẳng qua ngoài mặt cố ý gây gỗ mà thôi, cảm tình tỷ muội các nàng vẫn luôn rất tốt…”

Nói xong ôm lấy nàng đến bên gương đồng, đặt thân thể trần truồng của giai nhân lên ghế gỗ, từ phía sau ôn nhu chảy tóc cho nàng…

Diễm Nguyệt Kỳ hạnh phúc mỉm cười, nhìn diện mạo tuyệt mỹ quyến rũ của mình trong gương, thân hình đầy đặn thành thục, bộ ngực căn đầy không chút nào rũ xuống, má đào hàm xuân, làn da trơn nhẵn, môi đỏ sinh hoa…quả thật là nhân gian tuyệt sắc…

Được nam nhân tưới tắm yêu thương chính là thần dược cho nhan sắc phụ nữ…

Đôi môi luôn ẩn hiện một nụ cười mỉm, khác xa dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng khi ở gia tộc…

“Có lẽ khi ở bên hắn, ta mới được là chính ta…”

Đôi mắt cao ngạo lấp lánh nhu tình, nàng hé môi ỏn ẻn: “Bế thiếp lên giường! chúng ta còn chưa song tu đấy…”

“Tuân lệnh sư tỷ đại nhân!” Lạc Nam ra vẻ nghiêm mặt, một lần nữa quấn lấy giai nhân…

Xuân sắc tràn đầy, không sao tả xiếc…

Sáng ngày thứ hai…

Tại một Đình Viện giữa suối trong, sáu vị tuyệt sắc giai nhân thản nhiên uống trà, oanh oanh yến yến, dù là tại nơi muôn vàn mỹ sắc như Tinh Linh Nữ Quốc cũng là tình cảnh hiếm gặp…

Bởi vì các nàng có Á Âu xen lẫn, mỗi người mỗi vẻ đẹp khác nhau, đủ sức làm gục ngã bất kỳ nam nhân nào…

Thiên Diệp Dao lười biếng nằm ở đó, đầu nàng tựa trên đùi thon của Thành Bích, thản nhiên ngâm nga câu hát trong miệng, mị hoặc vô cùng…

“Đã đến chưa? Kỳ Kỳ và Lạc Lạc nếu dám thất hứa, Dao Dao sẽ tức giận nha…”

Ca hát hồi lâu, nàng xoay người ngồi dậy chống hông, lầu bầu trong miệng…

“Người ta còn bận chàng chàng thiếp thiếp, nào đâu rảnh rỗi như ngươi sáng sớm đã quấy rầy bổn tướng quân tu luyện…”

Á Liên Nga một thân chiến giáp ngồi nghiêm chỉnh đối diện, mày kiếm nhướn lên không hài lòng sẳn giọng…

“Hì hì, nghe nói hôm qua Nga Nga cùng Lạc Lạc đại chiến, không biết thắng bại thế nào? Thật đáng tiếc Dao Dao không kịp quan chiến…” Thiên Diệp Dao nghe nàng nói lập tức hứng thú, ngồi nhỏm người dậy cười hì hì hỏi…

Nghe đến chủ đề này, Thành Bích, Bảo Kiều và U Cơ lập tức ngẩng đầu, hứng thú trong mắt đại tăng, thậm chí vốn yên tĩnh pha trà Lệ Huân cũng tạm dừng tay lại…

Á Liên Nga hồi tưởng lại trận chiến vừa qua, chính nhờ đối kháng với Lạc Nam khiến nàng có chút cảm ngộ về một loại Vũ Kỹ đang tu luyện, lập tức muốn bế quan…giao nhiệm vụ đón khách lại cho một vị tướng quân Tinh Linh khác…

Đáng tiếc bị Thiên Diệp Dao đến quấy rối, chỉ có thể bất đắc dĩ đến nơi này…

“Ta cảm giác Lạc Nam vẫn chưa dùng toàn lực, bất quá bổn tướng cũng vậy…nếu là sinh tử chi chiến, có lẽ người chết sẽ là bổn tướng…” Á Liên Nga nghiêm túc nói…

“Ồ?” Ngũ nữ không nhịn được ồ lên, trong mắt xuất hiện vẻ khó tin…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK