“Phu quân, Tiểu Nguyệt thích…sau này ngoài chọt chọt ngươi phải như vậy làm Tiểu Nguyệt!”
Nàng đẩy đầu hắn ra thở hổn hển, nhìn hắn nghiêm túc nói.
“Chỉ cần Tiểu Nguyệt ngoan, phu quân còn trò khác vui hơn!” Lạc Nam mỉm cười hôn lên má nàng, hạ thấp đầu hôn lên cổ, hôn lên xương quai xanh, cuối cùng là ngậm lấy một nơi đầy ắp thịt được tô điểm bởi viên ngọc trai vào trong miệng.
Thơm ngát mùi hương phụ nữ, ngọt lịm và đầy ắp trong miệng, gò đào của nàng to khiến hắn hoàn toàn không ngậm hết, chỉ có thể vào miệng một phần ba, hai cánh tay đành phải phụ trợ.
“Ưm, thoải mái…nút mạnh lên phu quân! bú Tiểu Nguyệt mạnh lên!”
Côn Minh Nguyệt hai bàn tay vò lên đầu hắn, nàng cảm giác hắn làm như vậy mình cảm thấy rất thích, ước gì hắn làm mãi thôi, ước gì hắn làm mạnh hơn.
Lạc Nam chiều lòng nàng, ra sức bú mút kịch liệt, trái rồi qua phải, dùng răng cắn lấy từng tấc da thịt căn đầy như quả bóng ấy, lại không mạnh không nhẹ cắn cắn đầu nhủ.
“Hừ, hừ, hừ…phu quân, tiểu Nguyệt ngứa, thấy ngứa bên dưới, cảm giác kỳ quái, thật kỳ lạ…” Nàng vừa rên vừa nói, tiểu huyệt động của nàng như đòi hỏi một cái gì đó, rất khó chịu.
“Để ta gảy ngứa cho nàng!” Lạc Nam yêu thương nói một câu, bàn tay lướt qua vòng eo như lá liễu, lột phăng mảnh vải hình tam giác bên dưới ra.
Giữa hai bắp đùi đầy ắp là khe suối thịt thần thánh ấy, hồng hào diễm lệ đáng yêu, trên gò mu múp máp chính là một thảm cỏ xanh biếc như đại dương.
Cô bé của nàng đang rỉ ra chất mật hòa vào nước biến, một bàn tay của Lạc Nam lập tức đặt lên ôm trọn lấy nó, hai đầu ngón tay nhanh chóng vân ve hạt le săn cứng đỏ hồng, các ngón tay khác thì linh hoạt tách ra đôi môi dọc tiến vào bên trong, thật sự chật chội.
Côn Minh Nguyệt rùng mình dữ dội trước tác động của hắn, nàng thở hổn hển: “Phu quân, tiểu Nguyệt vừa ngứa vừa thích…”
Có lẽ vì sống quá lâu nhưng chưa biết chuyện nam nữ là gì, Côn Minh Nguyệt mẫn cảm hơn tất cả nữ nhân của Lạc Nam, hắn chỉ mới đút ngón tay vào bên trong đã cảm giác bị vách nhục động xoắn lấy thật chặt, ấm áp không cách nào diễn tả.
Mà Côn Minh Nguyệt lại động tình dữ dội, nàng lắc lư cơ thể hết sức dữ dội, miệng không ngừng thở gấp:
“Chọt chọt, tiểu Nguyệt muốn phu quân chọt, ngứa chết mất rồi!”
Lạc Nam rời khỏi bầu sửa, lại quấn lấy lưỡi nàng nút thật mạnh, tiểu huynh đệ hiên ngang ngẩng cao đầu, đặt trước môi bé bên dưới của nàng nhẹ nhàng ma sát.
Dù hai người đang ở dưới biển, nhưng hắn cũng cần làm nhờn để dễ tiến vào, chậm rải tách ra hai mép thịt, từ từ đưa vào bên trong.
Quá chật, Lạc Nam nhíu mày vì không đưa từ từ vào được.
Hắn đành phải rút ra lấy đà, đặt sát cái lổ nhỏ xíu, sau đó như bảo kiếm đâm mạnh.
Phốc…máu đỏ hòa vào nước biển.
Lớp màn của nàng dày hơn nữ nhân khác, Lạc Nam cảm giác được rõ ràng đầu khấc của mình phá nát nó.
“Á đau, tiểu Nguyệt đau…huhu” Côn Minh Nguyệt mặt mày nhăn nhó, nàng liếc mắt nhìn xuống bên dưới, đã thấy hai bộ phận tư mật của nàng và hắn chặt chẽ gắn liền nhau, cảm giác đau đớn dâng đến tận óc, nhất thời khóc bù lu bù loa.
“Ngoan, lát nữa sẽ không đau, tiểu Nguyệt không phải thích phu quân chọt chọt sao?” Lạc Nam nhẫn nhịn cảm giác bên dưới, đành hạ thấp thân trên ôm lấy nàng vào lòng vuốt ve an ủi.
Hắn muốn phát điên rồi, âm động của nàng chặt hẹp quá mức, lúc này đang điên cuồng bóp chặt, điên cuồng muốn đẩy vật lạ đang xâm nhập ra ngoài, lại tạo nên muôn vàn khoái cảm.
“Hix, tiểu Nguyệt thấy các nàng ấy thoải mái lắm mà!” Côn Minh Nguyệt mếu máo, những cảm giác này quá mức phong phú trong khả năng chịu đựng của nàng.
“Lát nữa sẽ thoải mái, khi nào Tiểu Nguyệt hết đau thì nói cho phu quân!” Lạc Nam vỗ về như đứa trẻ, nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực đầy ắp trong tay.
“Thật không?” Côn Minh Nguyệt không tin hỏi.
“Ta lừa bảo bối của mình làm gì?” Lạc Nam hôn chụt lên môi nàng.
Côn Minh Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, dùng sức ôm chặt lấy hắn.
“Á, phu quân, tiểu Nguyệt hết đau rồi nè!” Chỉ thoáng chốc sau, nàng như phát hiện ra tân đại lục, vui mừng hớn hở nhìn hắn.
Lạc Nam cười, nàng là Thất giai yêu thú, chút đau đớn này có là gì chứ, chẳng qua thích làm nũng mà thôi.
Hắn rốt cuộc chuyển động, bắt đầu rút ra cắm vào, ma sát với vô số thớ thịt mềm bên trong.
“Hừ, quả thật thoải mái, phu quân không gạt tiểu Nguyệt, thích quá hà…” Côn Minh Nguyệt hai mắt mê ly, nàng phát hiện cảm giác này so với chơi đùa thích hơn rất nhiều.
“Ta mạnh nhé bảo bối!” Lạc Nam thở dốc, bên trong của nàng quá tuyệt làm hắn muốn mạnh mẽ cắm vào.
“Tiểu Nguyệt muốn mạnh!” Côn Minh Nguyệt gật đầu.
Lạc Nam giữ chặt vòng eo nàng, bắt đầu hung hăng chạy nước rút.
Theo mỗi nhịp nhấp của hắn, đôi vú bạo mãn của nàng hình thành từng cơn sóng lớn, mà Côn Minh Nguyệt hoàn toàn không biết xấu hổ rên rỉ động trời, âm thanh vang vọng Linh giới Châu hầu như mọi người đều nghe thấy.
Chúng nữ mặc dù biết phu quân đang chữa trị cho Minh Nguyệt vẫn không nhịn được đỏ mặt.
“Tiểu Nam thật mạnh…” Liễu Ngọc Thanh sắc mặt kiều mị âm thầm nghĩ, có thể khiến một Thất giai yêu thú phải rên rỉ như vậy không phải nam nhân bình thường có thể làm được.
“Á, thật nóng, Tiểu Nguyệt bay!”
Theo một tiếng cao vút đến tận trời, Côn Minh Nguyệt lên đỉnh lần đầu tiên.
“Tiếp tục đi, đến khi nào nàng ấy sắp mệt ngất đi là được!” Đan Mộng Cơ lên tiếng nói, dù sao nàng chứng kiến tên này làm tình cũng quen rồi, cảm giác xấu hổ dần hạ xuống.
Lạc Nam nghe vậy gồng mình, đem Côn Minh Nguyệt lật úp xuống, từ phía sau tiếp tục đâm vào.
Ở tư thế này, bờ mông sung mãn của nàng hiện trong tầm mắt hắn, Lạc Nam vừa nhấp vừa xoa bóp chúng.
Côn Minh Nguyệt rất nhanh lấy lại thế trận, tiếp tục thoải mái rên rỉ lên.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua…
Hai người không biết làm bao nhiêu lần, chỉ thấy Côn Minh Nguyệt lúc này tay chân toàn diện bủn rủn, thân thể như một đống chăn bông mềm mại vô lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, bên dưới nàng là đầy ắp tinh hoa nóng chảy của hắn rỉ ra bên ngoài, số lượng nhiều không kể hết, mà thứ cứng cáp kia vẫn cắm bên trong nàng.
Mắt đẹp lim dim nhắm lại, trong miệng rên rỉ ư ử, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không làm được, lúc này đây dù nàng có muốn nghịch ngợm cũng không còn sức.
“Có thể câu thông!” Đan Mộng Cơ nhàn nhạt nói.
Lạc Nam vội vàng nghiêm túc, trong lúc Côn Minh Nguyệt vẫn mơ màng, một tia Hồn Lực đã thông qua nơi hai người kết hợp tiến vào cơ thể Côn Minh Nguyệt, nhanh chóng tìm đến Linh Hồn nàng.
Bên trong tiềm thức Côn Minh Nguyệt.
Lạc Nam lặng lẽ tiến vào, dưới tiếng đàn của U Quỳnh và Linh Lung, cảm nhận của hắn càng thêm rõ rệch, toàn bộ tâm trí cũng tiến nhập vào trong đó.
“Là phu quân sao? vào đây làm gì?”
Một âm thanh trong trẻo vang vọng, chính là Côn Minh Nguyệt đã cảm nhận được tia linh hồn của hắn.
“Ngoan ngoãn để phu quân vào sâu, nàng phải nghe lời! Chúng ta ngoéo tay rồi đấy…” Linh hồn của Lạc Nam diệu dàng nhất có thể đáp lại, lúc này nếu Côn Minh Nguyệt phản kháng hay tiến hành công kích lại linh hồn hắn, Lạc Nam sẽ lập tức trọng thương.
“Ừm” Côn Minh Nguyệt vẫn còn mệt mỏi sau mười ngày bị hắn chọt chọt, nàng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, linh hồn bất tri bất giác thả lỏng để Lạc Nam xâm nhập.
Lạc Nam thấy vậy nhất mừng rỡ, Đan Mộng Cơ quả nhiên đáng tin cậy.
Triệt để hòa vào linh hồn của Minh Nguyệt…
Đây là một thế giới màu hồng tràn đầy dễ chịu, rõ ràng là tượng trưng cho bản tính trẻ con hiện tại của nàng…
Bên trong thế giới màu hồng này, từng mảnh ký ức vui vẻ của Minh Nguyệt như sao băng lướt qua, Lạc Nam cảm nhận được đây chính là tâm trạng hạnh phúc nhất của nàng, là khoảng thời gian khi gặp được hắn và chúng nữ, khi tiến vào Linh Giới Châu cho đến thời điểm hiện tại.
Qua khỏi thế giới màu hồng, lại đến một vùng màu xám u tối, ở khu vực này…Lạc Nam cảm nhận rõ ràng sự cô độc khủng bố trong thời gian dài đằng đẳng của Côn Minh Nguyệt, khi nàng một mình bơi lội bên dưới đại dương, ngày ngày chỉ có tiếng hát của hai nhân ngư trong cơ thể làm bạn.
Trái tim hắn như siết chặt, tình yêu dành cho nàng càng thêm nồng nàn, quyết tâm không bao giờ để Tiểu Nguyệt của hắn gánh chịu cảm giác cô đơn nữa.
Bỏ qua tất cả, linh hồn Lạc Nam tiếp tục tiến tới, rất nhanh đã vượt qua thế giới màu xám.
Chỉ là rất nhanh, nơi tận cùng của thế giới màu xám lại xuất hiện một cửa đá đen kịch đang đóng chặt, thỉnh thoảng có vài mảnh ký ức mơ hồ không rõ ràng từ bên trong rò rỉ ra ngoài.
Nhìn cánh cửa đá kia, linh hồn Lạc Nam nhanh chóng tiếp cận, lẩm bẩm nói:
“Đến rồi…”