Bất quá Lâm Khánh đương nhiên sẽ không công nhận Lạc Nam, hắn khinh thường hừ một tiếng nói:
“Tại thời điểm ta là Nguyên Anh Kỳ, giết ngươi cũng là chuyện trở bàn tay mà thôi!”
Lạc Nam trong lòng mừng thầm, cá đã mắc câu, hắn khích tướng hỏi: “Có dám đánh cược một lần?”
“Cược gì? Ngươi có thứ gì đáng giá để ta đánh cược?” Lâm Khánh khinh thường hỏi…
Băng Lam Tịch cũng nghiêng đầu nhìn qua Lạc Nam, không biết tên này lại đánh chủ ý xấu xa gì…
“Ngươi áp chế tu vi xuống Nguyên Anh Kỳ cùng ta chiến đấu, nếu ta thắng, từ nay về sau ngươi cút khỏi mắt Tịch Nhi cho ta!” Lạc Nam ngạo nghễ nói…
Băng Lam Tịch nghe hắn gọi mình Tịch Nhi, lại nghe điều kiện của hắn, trái tim nhỏ đập mạnh lên vài cái, răng ngọc cắn nhẹ lên môi đỏ…
“Hahaha”
Lâm Khánh điên cuồng cười ha hả, như nghe chuyện buồn cười nhất thế gian vậy, bờ vai rung rung vì cười, mở miệng nói:
“Đánh bại ta? Ngươi biết ta là ai sao? ngươi đủ tư cách hạ ta trong cùng cấp?”
“Không cần nói nhảm, có dám cược hay không?” Lạc Nam mí mắt hơi cụp xuống, vẫn ung dung hỏi lại…
“Nếu ngươi muốn chết, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn, bất quá nếu ta thắng thì sao? ngươi có thứ gì đáng giá cho ta hứng thú?” Lâm Khánh ngạo nghễ hỏi…
“Mạng của ta! Ta dùng mạng để cược ngươi cút khỏi mắt Tịch Nhi” Lạc Nam gật đầu chắc nịch…
Băng Lam Tịch trái tim như bị hòa tan, bàn tay nhỏ siết chặt tay hắn…
Lạc Nam trong lòng thỏa mãn mỉm cười, đây chính là hiệu quả hắn muốn, thật ra hắn có vô số bảo bối có thể đem ra đánh cược, nhưng đây rõ ràng là cơ hội tốt để lấy lòng người đẹp, sao có thể bỏ qua?
Lâm Khánh lúc này ngưng cười, nhìn chằm chằm Lạc Nam nghiêm túc nói:
“Chỉ riêng phần dũng khí này ta xem như phục ngươi, bất quá con kiến có dũng khí vẫn sẽ chết rất thảm trước mặt con voi mà thôi!”
“Rốt cuộc có đánh không? Mau áp chế tu vi!” Lạc Nam xua tay…
“Hừ, như ngươi mong muốn” Lâm Khánh hừ lạnh một tiếng, điều chỉnh tu vi trở về mức độ Nguyên Anh Viên Mãn…
“Nàng qua một bên cổ vũ cho ta!” Lạc Nam nhìn Băng Lam Tịch cười nói…
“Cẩn thận một chút, Lâm gia là Bát Cấp gia tộc!” Băng Lam Tịch cắn môi, thân hình như tiên nữ bay lượn ra một bên…
Lúc này, Lạc Nam và Lâm Khánh rốt cuộc đứng đối diện với nhau…
Ánh mắt Lâm Khánh là vô vàn vẻ trêu tức và thương hại, thầm nghĩ ai cho tên này lá gan, dám khiêu chiến thiên tài Hoàng Kim Bảng?
Trái với đối thủ, ánh mắt Lạc Nam chỉ có vẻ ung dung bình thản, như mọi chuyện đều nằm trong khống chế của hắn vậy…
Nhìn ánh mắt Lạc Nam như vậy, Lâm Khánh càng thêm tức giận, Linh Lực toàn thân bắt đầu vận chuyển, vô số Lôi Đình chi lực lấp lóe xung quanh cơ thể hắn…
“Là Lôi thuộc tính sao? Trách không được có thể leo lên Hoàng Kim Bảng!” Lạc Nam lẩm bẩm nói…
“Sợ?” Lâm Khánh cười nhạt…
“Ngươi nói quá nhiều, mau phóng ngựa tới!” Lạc Nam nhàn nhạt nói, vẩy vẩy tay…
“Chết đến nơi còn không biết! Lôi Báo Trảo!”
Theo âm thanh hét lớn, móng tay Lâm Khánh được vô số Lôi Đình gia trì, nhanh chóng dài ra, lôi điện mãnh liệt lấp lóe sẳn sàng nghiền nát đối thủ bất kỳ lúc nào…
“Lôi Ảnh Bộ!”
XOẸT
Như bầu trời hạ xuống thiên lôi, ánh sáng lóe mắt, thân ảnh Lâm Khánh đã đột ngột biến mất, lấy tốc độ ánh sáng lao về phía Lạc Nam, móng vuốt dữ tợn tìm đến mặt hắn…
“Nhìn Xuyên Yếu Điểm”
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn sáng lên, sơ hở trong công kích của Lâm Khánh xuất hiện trong tầm kiểm soát, Lạc Nam nhếch miệng lẩm bẩm:
“Đại Hồng Cước!”
Huyền Thủy cuồn cuộn gia trì vào chân, Địa Chiến Ngoa tỏa sáng, Tam Chuyển Trung Kỳ thể tu vận chuyển…
Thân hình Lạc Nam phóng lên cao, cước pháp nhắm ngay Lâm Khánh đang dùng Lôi Trảo đạp tới…
ẦM
Sau cú va chạm trời giáng…
Một thân ảnh bay mạnh ra ngoài…
Chính là Lâm Khánh…
Trước ánh mắt khó tin của Băng Lam Tịch, đường đường Hoàng Kim Bảng Thiên Tài Lâm Khánh, trong trạng thái sử dụng Địa Cấp Hạ Phẩm Lôi Báo Trảo bị một cước đạp trúng lồng ngực bay ra ngoài…
Đôi trảo trên tay hắn lại bị Lạc Nam quỷ dị né tránh như đoán được quỷ tích của nó vậy…
Trong lần cận chiến đầu tiên, Lâm Khánh bại triệt để…
Lạc Nam thong thả rơi xuống mặt đất, nhìn thân ảnh chật vật từ đống bụi đất xuất hiện, lắc đầu nói:
“Hoàng Kim Bảng? trong cùng đẳng cấp cũng chỉ như vậy!”
Lâm Khánh sắc mặt dữ tợn đứng dậy, trong lòng phẫn nộ như muốn hủy thiên diệt địa, hắn oán độc nhìn Lạc Nam gằn từng chữ:
“Chó ngáp phải ruồi lại dám đắc ý? Ta cho ngươi biết thế nào là nội tình của Bát Cấp thế lực!”
“Liệt Lôi Chỉ”
Theo âm thanh quát lớn từ miệng Lâm Khánh phát ra, năm ngón tay hắn cuồn cuộn linh lực, hướng Lạc Nam liên tục bắn tới từng tia sét với tốc độ kinh người…
Vũ Kỹ này đẳng cấp vượt qua Linh Đạn rất nhiều…
“Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ!” Lạc Nam quan sát kẻ hở của các tia Lôi Chỉ, thân ảnh như quỷ mị né tránh một cách kỳ ảo…
Phần phật…
Ống tay áo tung bay, Lâm Khánh chân đạp Lôi Ảnh Bộ, hai tay liên tục bắn ra các tia sét về phía Lạc Nam..
Ở phía đối diện, Lạc Nam thong dong né tránh, đi đi lại lại trong vô số tia lôi đình, tiêu sái đến cực điểm…
“Hừ, con chuột chỉ biết né tránh?” Lâm Khánh cười lạnh một tiếng…
Lạc Nam lắc đầu, quyết định không dây dưa nữa, bàn tay hướng Lâm Khánh nắm chặt…
Theo động tác của hắn, vô số Thổ Hệ nguyên tố từ dưới mặt đất bay lên, cấp tốc đem thân thể Lâm Khánh vây lại…
“Đất Mẹ Đưa Tang – Quan Tài Cát”
“Cái quỷ gì?” Lâm Khánh bị quan tài bao vây, hắn gầm lên một tiếng:
“Lôi Quân Hoành Thiên”
Từ cơ thể hắn, Lôi Đình bộc phá theo đủ mọi hướng mà ra, đem đất cát xung quanh toàn bộ chấn vỡ vụn, đây chính là một môn Địa Cấp Thượng Phẩm vũ kỹ…
“Lăng Mộ Cát – Sâm Lâm Vạn Trượng”
Lạc Nam bình thản ung dung kết ấn, thi triển cùng lúc hai loại vũ kỹ Địa Cấp…
Bên trong đan điền, Linh Thổ Đỉnh và Thiên Mộc Đỉnh vù vù rung động…
Một tòa cự đại lăng mộ bằng cát cùng một mảnh rừng rậm cấp tốc hình thành, như thái sơn áp đỉnh đem Lâm Khánh vây lại…
“Ba loại Linh Căn? Làm sao có thể?”
Lâm Khánh như gặp quỷ hét ầm lên, người này liên tục sử dụng các loại vũ kỹ thuộc tính khác nhau, hắn sao có thể không kinh ngạc?
Quan tài cát lúc đầu chỉ đóng vai trò đánh lạc hướng mà thôi…
Không cho hắn cơ hội phản ứng, mặc kệ lôi đình xung quanh kháng cự trong tuyệt vọng, Sâm Lâm bên trong, Lăng Mộ bên ngoài, hình thành hai lớp bảo bọc kiên cố đem Lâm Khánh hoàn toàn nhốt lại…
Lạc Nam nhìn tình cảnh này, hướng Băng Lam Tịch mỉm cười truyền âm:
“Trong cùng cấp duy ta vô địch!”
Nói xong, nhìn Lăng Mộ cùng Sâm Lâm sừng sững giữa thiên địa, hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ:
“BẠO!”