Nhưng chính những người nông dân hết sức bình thường đó, khi sống trong thành trì phục thuộc Diễm gia, không một ai xem thường bọn họ, dù là tu sĩ thực lực cao cường cũng chưa từng khi dễ qua bọn họ…
Tại nơi này, dù là nông dân hay Luyện Hư Kỳ tu sĩ, thân phận đều bình đẳng…
Mất đi Diễm Nguyệt Kỳ, mất đi Diễm gia che chở, quy tắc mạnh được yếu thua tàn khốc của Tu Chân giới lập tức bao trùm bọn họ, nhấn chìm vào đáy vực sâu…, sinh mạng rẻ rúng, một ngàn cái mạng cũng không đủ chết…
“Huhu, xin người!” Đứa bé trai có được nhận thức nhất định, nó vậy mà quỳ gối xuống đất, đầu đập lên nền gạch, máu bắn tung tóe…
Tình cảnh này lập tức tác động đến tâm linh hàng vạn sinh mệnh, vô số sinh mệnh…
Tất cả bọn hắn đồng loạt hướng về thân ảnh phong hoa tuyệt đại trên không trung kia, đồng loạt quỳ gối xuống mặt đất…dù là nhỏ yếu cho đến nhất thành chi chủ đạt tu vi Hóa Thần…
Bịch bịch bịch…
Tất cả không ngừng dập đầu, không vận dụng linh lực bảo vệ cơ thể, máu đầu bắn tung tóe…
“Xin Diễm gia chủ nghĩ lại, xin cho các vị trưởng lão một cơ hội!”
Vô vàn sinh linh đồng thanh gào khóc, âm thanh chấn động thiên địa, sau đó tiếp tục điên cuồng dập đầu, từ người già cho đến trẻ nhỏ…
Bọn hắn không muốn mất đi gia viên, không muốn mất đi hoàn cảnh sống yên bình đáng quý này…thật sự không muốn…
“Xin Diễm gia chủ nghĩ lại, xin cho các vị trưởng lão một cơ hội! Bịch bịch bịch…”
“Xin Diễm gia chủ nghĩ lại, xin cho các vị trưởng lão một cơ hội! Bịch bịch bịch…”
“Xin Diễm gia chủ nghĩ lại, xin cho các vị trưởng lão một cơ hội! Bịch bịch bịch…”
Âm thanh liên miên bất tuyệt vang vọng không dứt, mỗi một lần cầu xin, lại lần lượt dập mạnh đầu ba lần…
Cảnh tượng chấn động bát phương, thiên hạ cùng quỳ…
Vô số người quan chiến đến từ thế lực khác cũng bị cảm nhiễm, đồng thanh gào thét:
“Mong Diễm gia chủ suy xét!”
Cảnh tượng có một không hai, truyền lưu vạn cổ…
Diễm Nguyệt Kỳ đôi môi cắn đến rướm máu, một đôi tay ngưng tụ Minh Hỏa Diệt Giang Sơn rung lẩy bẩy, đôi mắt lạnh lùng xuất hiện từng giọt nước…
Đám trưởng lão, toàn bộ tộc nhân Diễm gia…nước mắt từ bao giờ đã triệt để chảy ra, thân thể rung lẩy bẩy đến cực độ, cảm giác xấu hổ ê chê và hối hận tràn ngập linh hồn, cùng lúc điên cuồng dập đầu trên mặt đất…chỉ là lần này, bọn hắn không hướng Diễm Nguyệt Kỳ dập đầu, mà là hướng về nơi xa xăm kia, nơi có vô số con người đang thành khẩn cầu xin kia…
Những người mà bọn hắn cho rằng thân phận thấp hèn, những người không xứng được bình đẳng cùng bọn hắn, những người hàng năm phải cung phụng tài nguyên tu luyện cho bọn hắn như những ông hoàng…
Chính những con người đó đang quỳ lại dập đầu, cầu xin cho bọn hắn một con đường sống…
“Hự…” Một lão già dập đầu mất máu quá nhiều mà ngất đi, trước khi bất tỉnh không quên dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Diễm Nguyệt Kỳ…
Trong lãnh thổ Diễm gia phàm nhân có vô số, lúc này ngất đi tầng tầng lớp lớp, vùng trán sưng phù, máu me lênh láng…
“Đại sư tỷ…” Tô Nhan ứa nước mắt nhìn xem một màn này, lẩm bẩm gọi một tiếng, giọng điệu có một tia van xin…
Diễm Nguyệt Kỳ hận không thể khóa chặt toàn bộ tri giác của bản thân, nàng không muốn chứng kiến cảnh tượng cảm động này, không muốn chứng kiến những điều đang làm sát khí của mình phai nhạt…
“Nếu là chàng, chàng muốn ta phải làm sao?” Trong đầu xuất hiện diện mạo của nam nhân xấu xa kia, Diễm Nguyệt Kỳ thẩn thờ lẩm bẩm…
“Nam nhân kia chỉ không muốn ngươi đau khổ, mạng của những kẻ này hắn không rảnh quan tâm, nếu giết sạch bọn họ làm ngươi vui sướng, hắn sẽ thay ngươi ra tay không hỏi nguyên do! Nếu tha mạng cho những kẻ này làm ngươi nhẹ lòng, dù bọn chúng có phạm phải tội ác ngập trời, hắn cũng sẳn sàng tha thứ…”
Một âm thanh thản nhiên vang lên, Tần Mộng Ảnh lén lau khóe mắt nhàn nhạt nói..
Tô Nhan nghe được câu này, nhất thời chấn động…một nam nhân phải yêu nữ nhân của mình đến mức nào mới làm được điều đó?
Quan trọng nhất, đây lại là lời do tình địch khuyên nhủ tình địch nói ra…
“Không muốn ta đau khổ sao?” Thân thể Diễm Nguyệt Kỳ run lên bần bật, quả thật nếu là Lạc Nam của nàng, hắn sẽ làm như vậy…
Nghĩ đến đây, Minh Hỏa Diệt Giang Sơn đột ngột thu liễm, thân ảnh Diễm Nguyệt Kỳ một lần nữa hạ xuống…
“Tất cả giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên!” Nhìn từng tên trưởng lão Diễm gia, Diễm Nguyệt Kỳ lạnh lùng hạ lệnh, âm thanh chấn động khắp trời…
“HOAN HÔ!”
Nghe xong lời nói của nàng, vô số sinh mệnh nhảy cẩng reo hò, tiếng cười một lần nữa xuất hiện, đám trẻ nhỏ ngất đi trong vòng tay của bố mẹ cũng an tường mỉm cười…
“Diễm gia chủ anh minh, Diễm gia chủ anh minh!”
Nhà nhà đốt pháo ăn mừng, bầu không khí u ám quét sạch sành sanh…
…
“Nam nhân xấu…nếu một ngày đăng lâm ngôi Bá Chủ, ngươi cũng sẽ biến thiên hạ thành cảnh tượng thái bình như vậy…có đúng không?”
Tần Mộng Ảnh tóc dài tung bay, đưa mắt nhìn về phương xa, trong lòng tràn ngập tưởng niệm, nhẹ giọng nói ra…
“Bá Chủ?” Tô Nhan một lần nữa rung rẩy toàn thân, một cảm giác sôi sục bất chợt xuất hiện trong máu nàng…
“Gia chủ…chúng ta xấu hổ, chúng ta không đáng được ngươi tha thứ, không đáng được mọi người cầu xin…” Diễm Địa và đám trưởng lão vẫn không ngừng hướng về toàn thể bá tánh dập đầu, lệ rơi đầy mặt nói ra…
“Hừ, mạng của các ngươi hiện tại đã thuộc về họ, khi nào bọn họ không muốn các ngươi chết, các ngươi phải sống cho bổn tọa!” Diễm Nguyệt Kỳ lạnh lùng nói…
“Vâng, chúng ta xin thề! một đời này, sống vì toàn thể lãnh địa Diễm gia, sống vì toàn thể sinh mệnh trong phạm vi Diễm gia…” Diễm Địa nghẹn ngào khốc rống, cung kính dâng lên Linh Hồn Bổn Nguyên của mình…
“Sống vì lãnh địa Diễm gia, sống vì toàn thể sinh mệnh…” Đám trưởng lão đồng thanh hò hét, theo sau đó là toàn bộ Diễm gia tộc nhân…
Toàn bộ đều dâng lên linh hồn bổn nguyên để Diễm Nguyệt Kỳ nắm giữ, tuy nhiên nàng chỉ thu của những người đạt tu vi Hóa Thần trở lên…
Ranh giới giữa sự sống và cái chết khiến bọn hắn nhận ra đâu mới là mục tiêu sống sau này của mình…
“Không tồi, sau này Diễm gia sẽ do ngươi cầm đầu! công pháp cấp cao toàn quyền học tập!” Diễm Nguyệt Kỳ nhìn Diễm Địa gật đầu nói.
“Gia chủ…không thể…” Diễm Địa một mặt hoảng sợ, xem ra Diễm Nguyệt Kỳ vẫn không muốn quay về gia tộc…
“Gia chủ xin nghĩ lại!” Diễm gia toàn bộ gương mặt tái mét…
“Bổn tọa có lý tưởng sống của riêng mình, ta phải theo chân nam nhân kia…biến toàn bộ thiên hạ trở thành cảnh tượng như lãnh thổ Diễm gia hiện tại! nơi mọi sinh mệnh bình đẳng…” Diễm Nguyệt Kỳ phất lấy óng tay áo, hào khí ngất trời…
Tần Mộng Ảnh nghe vậy, hài lòng gật gù…
“Đương nhiên nếu Diễm gia gặp khó, bổn tọa không ngại động thủ một chút!” Diễm Nguyệt Kỳ ném cho Diễm Địa một liều thuốc an thần, lúc này toàn bộ Diễm gia mới thở phào nhẹ nhõm…
“Chúng ta còn chưa chết?” Đúng lúc này, Diễm Viêm Thương và Diễm Dương vừa ngất đi tỉnh lại, sắc mặt hưng phấn hò reo…
Chỉ là rất nhanh, lời nói của Diễm Nguyệt Kỳ khiến bọn hắn đái ra máu:
“Hậu nhân của Diễm Vô Trần, toàn bộ phế bỏ tu vi, giam cầm vĩnh viễn!”
Giết gà dọa khỉ…