Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 172: Chuyện cũ

Tô Mị hí hửng không kịp chờ đợi, cầm ngọc bội chứa Cửu Âm Thần Công đi tu luyện…

Lần sau nàng xuất quan, không biết phải chờ đến bao giờ…

Đối với chuyện này, Lạc Nam cũng không hấp tấp, luyện hóa Nghịch Long huyết không phải chuyện ngày một ngày hai, cần có thời gian bế quan dài hạn, mà mục đích hiện tại của hắn là hoàn thành nhiệm vụ, luyện chế Dung Hỏa Đan, giúp Diễm Hồng Liên hình thành Đại Nhật Thần Thể…

Nàng đã tu luyện Cửu Dương Thần Công, một khi có thêm Đại Nhật Thần Thể, theo lời của Kim Nhi, nếu không dùng đến Hồn Lực, trạng thái của hiện tại Lạc Nam chưa chắc có thể đánh bại…

Nhìn quanh một vòng, phát hiện Tiêu Thanh Tuyền đang giả vờ nhắm mắt đả tọa, bộ dạng giống như không phát hiện ra hắn…

Biết nàng xấu hổ vì chuyện vừa rồi, cũng không ép nàng, Lạc Nam cười nói:

“Khi nào nhàm chán cứ gọi tên ta, mang nàng ra ngoài đi dạo!”

Theo sau đó, thân hình hắn biến mất…

“Hừ, quỷ mới đi dạo cùng ngươi, tiếp tục Luyện Đan!”

Tiêu Thanh Tuyền mở mắt thầm mắng một tiếng, lại lấy ra Đỉnh Đồng, ngọn lửa màu đen quỷ dị trên tay lại xuất hiện, bât đầu chăm chú…

Đẩy ra cửa phòng…

“Công tử khỏe! Tu luyện tốt chứ?” Một lão già Hóa Thần Sơ Kỳ kính cẩn tiến đến thăm hỏi…biết điều không hỏi đến tung tích của Tô Mị…sống lâu như hắn đủ biết rằng, đôi khi tò mò quá mức sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng…

“Đa tạ Phúc Bá! Ta tu luyện có chút tiến triển, chúng ta sắp đến Hải Hồng Phái chưa?” Lạc Nam gật đầu, những ngày trước hắn cũng làm quen được một vài người trên Thuyền, Phúc Bá có tên Thủy Phúc, là một trưởng lão của Hải Hồng Phái…

Hai người vừa đi, đến đầu thuyền, lẳng lặng cảm nhận từng cơn gió biển rít qua cơ thể..

“Dựa theo lộ trình, còn khoảng 2 ngày thuyền sẽ cập bến Hồng Đảo, chính là địa bàn của Hải Hồng Phái chúng tôi!” Phúc bá vuốt râu cười nói…

Lạc Nam chần chờ một chút, mở miệng hỏi:

“Không biết Hải Hồng Phái của các vị là thế lực cấp mấy? Sao Hải Tặc Cá Mập Đen dám ngang nhiên cướp bóc?”

Phúc bá nghe đến đây, thở dài u buồn, mở miệng đáp:

“Chuyện này cũng không phải bí mật gì, ngàn năm trước Hải Hồng Phái chúng tôi từng là Bát Cấp tu chân thế lực hùng mạnh, đừng nói một băng Cá Mập Đen nho nhỏ, cho dù vạn dặm biển cả mênh mông cũng không người dám chọc…”

“Nhưng thiên ý trêu người, Hải Hồng Phái xuất hiện phản đồ, trộm mất công pháp Thiên Cấp duy nhất của môn phái bỏ trốn, đến nay vẫn biệt lai vô dạng, Hải Hồng Phái trong vòng ngàn năm trở nên suy tàn, hiện tại chỉ còn là một Thất Cấp thế lực…”

Lạc Nam giật mình, nhớ lại công pháp mình mua từ Hệ Thống cho nha đầu Liễu Mộng Mộng tu luyện, mở miệng hỏi:

“Công pháp kia phải chăng là Thủy Hải Chân Quyết?”

Phúc bá gật mạnh đầu, thở dài thườn thượt:

“Thì ra công tử cũng nghe qua, danh tiếng Thủy Hải Chân Quyết của chúng tôi từng vang danh Hải Châu Đại Lục, hiện tại toàn tông chỉ còn Địa Cấp công pháp trở xuống, vì thế mà Cá Mập Đen ngang nhiên ra tay…”

Lạc Nam gật đầu, lúc này cũng hiểu vì sao Hải Hồng Phái không mạnh như tưởng tượng của hắn…

Từ khi Lạc Nam sở hữu Địa Cấp Thượng Phẩm vũ kỹ Thủy Hồng Cước, sau đó mua được công pháp Thủy Hải Chân Quyết là Thiên Cấp Thượng Phẩm…

Cả hai loại này đều có nguồn gốc từ Hải Hồng Phái, vì thế hắn luôn cho rằng đây là một thế lực mạnh mẽ mới đúng…

Không ngờ lại xuất hiện phản đồ, đem Thủy Hải Chân Quyết trốn mất…

Một thế lực không còn Thiên Cấp công pháp tọa trấn, suy yếu trong ngàn năm cũng là điều dễ hiểu…

“Thất cấp thế lực, nói vậy chắc Hải Hồng Phái không có Luyện Hư Kỳ cường giả?” Lạc Nam trầm ngâm, hắn muốn điều tra thoáng một phen, nếu có thể sẽ trợ giúp Hải Hồng Phái một chút…

Nhắc đến Luyện Hư Kỳ, Phúc bá kiêu ngạo ngẩng đầu tự tin nói:

“Chúng tôi Hải Hồng Phái mặc dù không được như xưa, nhưng thiên tài có không ít, đặc biệt là hai vị Tiểu Thư và Công Tử…”

Lạc Nam gật đầu, ngay cả hắn cũng thừa nhận Thủy Mặc rất không tệ, nhưng điều này thì có liên quan gì đến Luyện Hư Kỳ?

Quả nhiên chỉ nghe Phúc bá nói tiếp:

“Đại Tiểu Thư của chúng tôi thiên phú siêu quần, thực lực hiện tại vượt qua cả phụ thân là Phái Chủ, 180 tuổi đột phá Luyện Hư Kỳ, bài danh 51 trên Hoàng Kim Bảng…”

Lạc Nam ồ lên một tiếng, vội vàng lấy ra danh sách Hoàng Kim Bảng xem xét…

Nhanh chóng dò xuống hạng…

Hoàng Kim Bảng đệ 51: Thủy Linh Tiên Tử – Thủy Nương Khanh, 180 tuổi Luyện Hư Sơ Kỳ, xuất thân Hải Châu Đại Lục…

Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc, không ngờ nữ nhân này so với Tô Nhan và Cơ Nhã còn xếp hạng cao hơn…

Phúc bá cũng nhìn qua Hoàng Kim Bảng trên tay hắn, lắc đầu cười nói:

“Hoàng Kim Bảng của công tử chắc hẳn được sản xuất ở đại lục khác, Hoàng Kim Bảng tại Hải Châu Đại Lục chúng tôi có ghi rõ xuất thân của tiểu thư là Hải Hồng Phái đấy!”

Lạc Nam cười cười, Hoàng Kim Bảng của hắn là Mộc Tử Âm cho, hiển nhiên là mua từ Băng Thiên Đại Lục…

Bất quá nghĩ đến tu vi của Thủy Nương Khanh, hắn nghi hoặc hỏi:

“Lúc các vị bị Cá Mập Đen tấn công, sao không cầu cứu Thủy Nương Khanh? Để nàng xé rách hư không viện trợ?”

Theo Lạc Nam suy nghĩ, Thủy Nương Khanh nhất định phải cho đệ đệ mình thủ đoạn liên hệ với nàng trong lúc nguy cấp mới đúng, một truyền âm phù chẳng hạn…

Phúc bá nghe đến đây lắc đầu cười khổ:

“Đại Tiểu Thư rất hà khắc đối với đệ đệ nàng là Thủy Mặc, không hề cho hắn thủ đoạn bảo mệnh, huống hồ lần vận chuyển hàng hóa này là do Thủy Mặc tự mình chủ trương, muốn lập công trong mắt tỷ tỷ, nào ngờ…”

Lạc Nam dở khóc dở cười, xem ra tên Thủy Mặc này háo thắng muốn thể hiện trước mặt tỷ tỷ của mình, nhưng không ngờ xui xẻo gặp đám Cá Mập Đen…

“Khụ khụ, Ngũ trưởng lão, ngươi cũng đừng nên nói xấu tiểu tử a”

Theo một tiếng ho khan có vể hơi suy yếu truyền đến, Thủy Mặc gương mặt vẫn còn hơi tái với sự dìu dắt của hai đệ tử Hải Hồng Phái một mặt xấu hổ tiến đến…

Lạc Nam xoay người lại, nhìn thanh niên cũng là một thiên tài này, mở miệng cười nói:

“Thủy Mặc huynh còn thương thế trong người, sao không nghỉ ngơi cho khỏe?”

Thủy Mặc nghe hắn khách khí, vội vàng chắp tay hấp tấp nói:

“Đại ca ngươi đừng chiết sát tiểu đệ, nếu không có người ra tay, Thủy Mặc này đã trở thành tội nhân của toàn bộ Hải Hồng Phái rồi, sao dám nhận một tiếng “Thủy Mặc huynh” chứ? nếu không chê cứ gọi ta Tiểu Mặc là được!”

Lạc Nam gật đầu, nữ nhân của hắn có người lên đến tận vài trăm tuổi, gọi một tên chỉ mới vài chục tuổi như Thủy Mặc là tiểu đệ cũng không sao, hắn rất thưởng thức tính cách của tên này, cũng không khách khí hỏi:

“Nghe tên Hắc Ngao kia nói Tiểu Mặc ngươi là thiên tài trên Bách Linh Bảng, không biết Bách Linh Bảng là gì? Có thể giải khai cho ta một phen…”

Thủy Mặc nghe vậy, cười khan một tiếng mở miệng:

“Bách Linh Bảng chính là bảng xếp hạng 50 tân sinh thiên tài của Bách Linh Học Phủ…”

“Nói ra cũng thật đáng xấu hổ, tiểu đệ mặc dù là người trên Bách Linh Bảng, nhưng cũng miễn cưỡng xếp hạng 45 mà thôi, vẫn còn rất nhiều người lợi hại hơn ta!”

“Bách Linh Học Phủ? Chính là Học Phủ tại Hải Châu Đại Lục Sao?” Lạc Nam mở miệng hỏi…

“Vâng, bởi vì Hải Châu là Đại Lục có nhiều chủng tộc sinh sống nhất trên Việt Long Tinh Cầu, nên Học Phủ có tên là Bách Linh…” Thủy Mặc không che giấu cười giải thích…

Lạc Nam nghe vậy, sắc mặt nghiêm trọng xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK