Chương 239: Huyết Sứ Giả
Tại một mật thất không người biết…
Hai phương nhân mã ngồi đối diện nhau, bầu không khí hết sức nặng nề và trầm lặng…
Một bên toàn là dân đầu trọc, thân khoác cà sa, kim quang lấp lóe, cầm đầu là một lão đầu mặc sa y thông thường, dáng người nhỏ gầy, gương mặt nhăn nheo…
Phía còn lại ngập tràn khí tức băng hàn, không khí xung quanh bọn hắn kết thành băng vụn lất phất, cầm đầu là nam tử trung niên diện mạo oai hùng, trong mắt có lôi đình lấp lóe…
Hai đám người, không thể nghi ngờ chính là Phàm Ẩn Tự cùng Lạc Gia…
Gương mặt mỗi người đều bao trùm một tầng dữ tợn cùng vô tận phẫn nộ và một chút nghi hoặc…
Nhìn nhau hồi lâu, một tên lão già thân khoác hoàng bào, trầm thấp mở miệng:
“Lạc gia vẫn lạc 3 vị, mất tích 1 vị…tất cả đều là trưởng lão, lực lượng nồng cốt của gia tộc, có ai nói cho ta biết…đây là vì sao không?”
Người vừa mở miệng chính là Lạc gia Đại Trưởng Lão Lạc Thanh Liệt…
Đám người trầm mặt không nói, Lạc Phá Lôi ngồi bên cạnh hắn càng là phẫn nộ đến sắc mặt vặn vẹo, đảo mắt nhìn toàn trường, không ai trả lời…
Luyện Hư Kỳ luôn là cường giả cao cao tại thượng, quát tháo phong vân…hầu hết các Thất Cấp thế lực không có nổi một vị Luyện Hư tọa trấn, tại Bát Cấp càng là chiến lực quan trọng, một lúc tổn thất 4 vị, chẳng khác nào đâm vào tận xương tủy của Lạc gia bọn hắn…
Làm sao có thể không tức giận, không phẫn nộ?
“A di da phat, Phàm Ẩn Tự chúng ta cũng mất đi 2 vị trưởng lão, các vị muốn chúng ta trả lời thế nào đây?” Một đại hán cơ thể lực lưỡng, thân cao vượt qua 2 mét trầm giọng nói…
Hắn cũng là Đại trưởng lão Phàm Ẩn Tự – Phàm Hổ, Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả…
“Thời điểm ban đầu, tại sao Phàm Ẩn Tự các người chỉ cử ra 2 vị trưởng lão? Nếu số lượng nhiều hơn, chưa chắc đã thê thảm như vậy?” Tam trưởng lão Lạc gia mở miệng chất vấn…
“Buồn cười, làm gì có ai nghĩ tới 6 vị Luyện Hư Kỳ cường giả truy sát một thanh niên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?” Nhị trưởng lão Phàm Ẩn Tự gằn từng chữ nói…
Đám người trầm mặc không đáp, hiển nhiên ở thời điểm ban đầu khi cử ra lực lượng như vậy, đã chẳng khác nào dùng đao mổ trâu giết gà…
Kết quả gà không chết, nhưng đao lại gảy mất…
“Rốt cuộc là tại sao? theo tình báo đạt được, Diễm Nguyệt Kỳ không hề rời khỏi Băng Thiên Đại Lục, ai trợ giúp tiểu súc sinh đó?” Tam trưởng lão Lạc gia nêu ra thắc mắc…
Vẫn chẳng có ai trả lời…
Bọn họ có con đường riêng chứng minh Diễm Nguyệt Kỳ không hề trợ giúp Lạc Nam, vậy nguyên nhân gì một tiểu tử như con kiến hôi lại có thủ đoạn lớn như vậy?
“Có khi nào bọn hắn xung đột cùng thế lực nào khác tại Hải Châu không?” Một trưởng lão Phàm Ẩn Tự nêu ra thắc mắc…
“Không thể, chính miệng ta và gia chủ đã căn dặn bọn hắn điệu thấp làm việc, chỉ tập trung truy sát tiểu súc sinh kia mà thôi…khả năng ngươi nói là rất thấp…” Lạc Thanh Liệt lập tức phản bác…
Đám người lại lâm vào trầm ngâm, mọi chuyện quá mức khó hiểu, bọn hắn sẽ không nghĩ rằng tiểu súc sinh kia có bản lĩnh giết Luyện Hư Kỳ, chuyện đó quá mức hoang đường…
Những chuyện không biết luôn khiến người khác kiêng kỵ, nhất là khi 6 vị Luyện Hư cùng lúc xảy ra chuyện, nhưng lại không có động tĩnh gì xảy ra, vô thanh vô tức…
Nếu không phải Hồn Bài của bọn hắn lưu tại thế lực bị vỡ nát, đám người thậm chí trong rằng còn đang truy sát tiểu súc sinh kia ấy chứ…
“Gia chủ, Hải Châu lần trước có Thiên Đạo Chi Nhãn hàng lâm, chuyện này liệu có liên quan đến tiểu súc sinh kia hay không?” Lạc Thanh Liệt nhìn sang Lạc Phá Lôi nhỏ giọng hỏi…
Lạc Phá Lôi sắc mặt biến ảo, từ trong thâm tâm hắn luôn khó tin Lạc Nam có quan hệ với Thiên Đạo Chi Nhãn…
Bởi vì đừng nói một tiểu tử Nguyên Anh Kỳ như hắn, cho dù đích thân Lạc Phá Lôi cũng không đủ khả năng làm Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện, càng là không đủ khả năng để sống sót dưới Lôi Kiếp ngập trời đó…
“Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?” Lạc Phá Lôi đột ngột chuyển ánh mắt về nam tử trung niên điềm tĩnh đang ngồi yên lặng từ đầu đến cuối hỏi…
Đám người cùng lúc chờ mong nhìn qua, bởi vì đây chính là kẻ có mưu trí nhất Lạc gia – Lạc Lượng…
Lạc Lượng suy nghĩ hồi lâu, lúc này nhìn sang đám người Phàm Ẩn Tự hỏi:
“Trong tay Lạc Ngũ có lệnh bài của gia chủ, nếu gặp chuyện có thể bóp nát để cầu viện…không biết hai vị trưởng lão Phàm Ẩn Tự có được cấp thứ tương tự hay không?”
Phàm Hổ không chút do dự gật đầu, òm òm nói:
“Đương nhiên là có, chính tay ta giao cho Phàm Sĩ…”
Lạc Lượng nhíu chặt lông mày, gỏ gỏ lên bàn mở miệng:
“Nếu vậy thì kỳ quái, nếu Thiên Kiếp là do tiểu tử kia gây ra để chống lại đám người Lạc Ngũ, thì bọn hắn phải có cơ hội bóp nát Lệnh Bài cầu cứu mới đúng…”
Đám người đồng ý gật đầu, Thiên Kiếp đánh xuống không nhanh, chẳng qua là nó khóa chặt mục tiêu khiến ngươi không thể chạy mà thôi…
Nếu sáu người kia bị Thiên Kiếp đánh chết mà không thèm cầu viện thì quá vô lý…
Lạc Lượng thấy đám người đồng ý cách nghĩ của mình, trầm thấp nói tiếp:
“Có thể giết đi 5 người, làm cho 1 người mất tích…như vậy chỉ có hai khả năng…một là người ra tay trợ giúp tiểu súc sinh kia cực kỳ mạnh mẽ, ra tay chóp nhoáng một kích tất sát, khiến Lạc Ngũ đám người không kịp bóp nát Lệnh Bài cầu cứu…”
Đám người rùng mình, nếu thật sự như lời Lạc Lượng phân tích, thì người kia ít nhất phải là Hợp Thể trở lên, bởi dù là Luyện Hư Viên Mãn cũng không thể nhất kích tất sát cùng lúc 5 Luyện hư kỳ khác được…
“Không thể nào, nếu tiểu súc sinh kia thật sự có Hợp Thể đứng sau, hắn đã sớm giết đến chúng ta rồi, đâu cần đợi chúng ta tìm hắn truy sát?” Một trưởng lão của Phàm Ẩn Tự không dám tin biện hộ…
“Nói không sai” Lạc Tứ lập tức đồng tình…
Bọn hắn rất khó tiếp nhận việc Lạc Nam có Hợp Thể Kỳ bên cạnh, như vậy chẳng khác nào Lạc gia trêu vào kẻ địch cường đại nhất từ trước đến nay…
“Vậy chỉ còn một nguyên nhân khác, tiểu súc sinh kia nhất định là có thứ gì đó đủ khả năng phong tỏa không gian, không cho gia chủ và Phàm Hổ các hạ nhận được thông tin cứu viện, một Pháp Bảo cấp cao chẳng hạn…” Lạc Lượng đưa ra kết luận…
Không thể không nói kẻ này quả thật tài trí suy đoán gần ra chân tướng rồi, chỉ là hắn có nằm mơ cũng không biết, kiện pháp bảo cấp cao trong mắt hắn lại là một vị Độ Kiếp Kỳ cường giả…
“Cửu trưởng lão nói không sai, nhưng mà dù tiểu tử kia có Pháp Bảo phong tỏa không gian, vậy ai là người giúp hắn đánh giết đám người Lạc Lục?” Lạc Thanh Liệt nói ra nghi vấn…
Diễm Nguyệt Kỳ không xuất động, ai sẽ giúp tiểu súc sinh kia đây…chẳng lẽ đích thân hắn ra tay sao? quá mức hoang đường…
Lạc Lượng cười khổ lắc đầu: “Tạm thời Lượng không đoán được là ai…”
Đám người mặt ủ mày chau, suy luận đến cuối cùng vẫn lâm vào ngõ cục…
“Vậy kế tiếp chúng ta sẽ ứng đối ra sao? chẳng lẽ tiếp tục truy sát tiểu tử đó?” Lão già bên phía Phàm Ẩn Tự rốt cuộc lên tiếng…
“Tạm thời khoan đánh rắn động cỏ, trước hết toàn lực truy tìm tung tích của Lạc Ngũ, Hồn Bài của hắn còn chưa vỡ, chắc có lẽ đang dưỡng thương ở đâu đó rồi…” Lạc Phá Lôi trầm giọng đáp…
Đám người đồng ý gật đầu, nếu tìm được Lạc Ngũ, mọi bí ẩn có lẽ sẽ phơi bày…
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Ta đề nghị nên ra tay với Liễu gia, ép tiểu tử đó chui đầu vào rọ…” Một tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự nghiến răng nghiến lợi nói, Phàm Vô và Phàm Sĩ là huynh đệ của hắn, hai người chết đi khiến hắn đau đớn tột cùng…
Liễu gia chính là nhà mẹ của tiểu tử kia, không tin hắn dám không xuất hiện…
“Không thể, ngươi muốn đắc tội Thánh Linh Học Phủ sao?” Lạc Lượng cau mày, trong đầu thầm mắng hữu dũng vô mưu…
Thánh Linh Học Phủ quy định rõ ràng, mọi ân oán giữa Học Sinh cùng thế lực nào đó, thì thế lực đó chỉ có thể giải quyết lên đầu Học Sinh, là sống là chết Học Phủ không xen vào…nhưng nếu ra tay với người nhà của Học Sinh, Thánh Linh Học Phủ sẽ lập tức can thiệp…
Liễu gia có Liễu Thi Cầm hiện tại là Học Sinh, đồng thời là thiên tài trên Thánh Linh Bảng, Liễu gia được Thánh Linh Học Phủ bảo vệ…
Lạc gia có thể ra tay với Lạc Nam, thậm chí ra tay với Liễu Thi Cầm…nhưng không được ra tay với Liễu gia…