Chương 227: Độc nhân
Cách chiến trường vạn dặm, một thân ảnh áo choàng tung bay, toàn thân hắc y rộng thùng thình không nhận ra nam nữ…
Thu hồi bàn tay thon thả so với ngọc còn trắng hơn rời khỏi mặt biển…
Theo sau đó, vô tận Độc khí cấp tốc tiến về cơ thể hắc y nhân, mặt biển lại trở về một màu trong xanh bát ngát…
Nếu không phải bên dưới có vô vàn sinh mệnh lớn nhỏ bị độc chết…sẽ chẳng ai tin rằng nơi đây vừa xảy ra một thảm họa…
Đôi tròng mắt màu bích lục như có thể nhìn xuyên không gian, bắt gặp thân ảnh người thanh niên đang được vô số loại Linh Lực khủng bố bao trùm mà thoát khỏi Độc tố khủng bố thả người bay đi…
Bên trong đôi mắt, vô vàn cảm xúc phức tạp không thể diễn tả thành lời…có nhu tình, có hối lỗi, có tự trách, có cưng chiều…càng nhiều hơn là tự hào vô hạn…
Lưu luyến thu hồi ánh mắt, vừa muốn xoay người đứng lên định rời đi, hai âm thanh hừ lạnh cùng lúc vang lên giữa thiên địa:
“Hừ, Độc nhân ngươi thật to gan, dám ra tay khi bị chúng ta truy sát”
Theo sau đó, hết sức đột ngột, giữa đất trời xuất hiện hai tên nam tử trung niên, thân mặc y phục khác biệt, xung quanh bọn hắn, hỏa diễm tung hoành…
Một nam tử vẻ ngoài thô cùng, diện mục dữ tợn, toàn thân cơ bắp lõa lồ, thân thể cao hơn người thường đến tận hai cái đầu…
Người còn lại có vẻ âm nhu, làn da so với nữ nhân còn trắng hơn, mái tóc xanh phất phơ trong gió, mi thanh mục tú, điển hình của loại người thư sinh…
“Âm hồn bất tan…”
Độc nhân khàn khàn nói một tiếng, áo choàng vừa phất…
Vô số độc tố cấp tốc lan tràn, bầu trời đen kịch trở nên u ám…
“Độc Chú…”
Hắc y nhân khàn khàn mở miệng, hai bàn tay cấp tốc kết ấn, vô hạn độc khí theo đó kết thành ấn chú trên không trung, hướng về hai người vừa đến hạ xuống…
Không gian băng liệt trước kịch độc kinh khủng này…
“Trò mèo…” Hai nam tử trung niên đồng loạt cười lạnh, từ thân thể bọn hắn…một tiếng trầm bổng mà ngâng vang, vô hạn hỏa diễm cấp tốc mà ra…
Phô thiên cái địa…
Một loại hỏa diễm màu nâu đất, loáng thoáng hiển hiện hình dạng của một tên người khổng lồ đang ngửa đầu gầm thét…chính là do nam tử có bề ngoài thô cuồng sử dụng…
Hỏa diễm còn lại thuần một màu trắng xóa như tuyết, mang theo từng bông tuyết lạnh…nhiệt độ vừa cao vừa thấp, quỷ dị vô cùng…do nam tử âm nhu chưởng khống…
Hai loại Dị Hỏa…
Hai nam tử trung niên truy sát Độc nhân vậy mà mỗi người đều có Dị Hỏa, cảnh tượng khủng bố đến cực điểm…
Hai loại Dị Hỏa cuồn cuồn vừa ra, Độc Chú cũng vừa lúc ập xuống…
“Hừ…” Tên nam tử thô cuồng sở hữu Dị Hỏa màu nâu đất vươn ra nắm đấm lực lưỡng, hướng về Độc Chú không chút do dự đấm tới…
Một đấm này, không gian tầng tầng bị nghiền thành mãnh vụn, ngay cả thiên địa cũng trở nên rung động lắc lư…có thể thấy, nam tử này nghiêng về sức mạnh…
Mà tên còn lại cũng không kém cạnh chút nào, Dị Hỏa thuần một máu trắng xóa ngưng tụ trong tay, cấp tốc xoay tròn như hoa tuyết…
Hướng về Độc Chú chưởng đến…
Theo một chưởng này của hắn, không gian khi thì bốc cháy, khi thì đống băng…quả thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên…
Độc Chú trước hai loại thế công này, có dấu hiệu bị đẩy lùi…
“Bạo…” Độc nhân phun ra một chữ…
ĐÙNG…
Độc Chú không tiếp tục tấn công, trái lại nổ tung khi vừa tiếp xúc cùng hai loại Dị Hỏa…
Làn sóng linh lực lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, vạn dặm hải vực một lần nữa lâm vào chấn động…
Từ trung tâm vụ va chạm, Độc Chú hóa thành một chòm khói mù mịt, trong thời gian ngắn vậy mà cắt đứt toàn bộ giác quan cảm ứng của hai tên nam tử…
Đợi khói xanh tản đi, thân ảnh của Độc nhân đã sớm biến mất…không còn chút dấu vết…
“Khốn kiếp, thật giảo hoạt…” Nam tử trung niên sử dụng Dị Hỏa màu nâu thiên về sức mạnh giận dữ mắng, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng…hiển nhiên điển hình của loại người hữu dũng vô mưu…
So với hắn, người còn lại thản nhiên hơn nhiều…nhẹ nhàng đùa nghịch từng bông hoa tuyết, híp mắt nói:
“Độc Nhân vốn trúng Truy Linh Ấn của Hỏa Minh Giáo các ngươi…một khi sử dụng đến Linh Lực điều khiển Độc tố thì vị trí của hắn sẽ bị ngươi cảm ứng được…tại sao lần này lại mạo hiểm sử dụng? ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Ta làm sao biết được? có thể là thấy vùng biển này quá mức đáng ghét, muốn Độc chết một phen, dù sao Độc nhân vốn hành động khó hiểu…” Nam tử thô cuồng hừ một tiếng, bâng quơ đáp trả…
Khóe miệng nam tử âm nhu co giật, trong đầu thầm nghĩ tại sao ta lại đồng hành cùng một tên óc heo như vậy? bất quá vẫn hít sâu một hơi kiên nhẫn giải đáp:
“Trước khi đến, ta loáng thoáng cảm ứng được gần đây vừa xuất hiện tình hình chiến đấu…mà Độc nhân lại trùng hợp ra tay, ngươi hiểu chứ?”
“Vậy là Độc nhân chướng mắt đám kiến nhỏ Luyện Hư, nên muốn độc chết toàn bộ bọn hắn sao?” Nam tử thô cuồng gảy đầu ra vẻ bừng tĩnh…
Ánh mắt nam tử âm nhu lấp lóe, lần này hắn không tức giận, trái lại gật đầu mở miệng:
“Không sai lệch quá nhiều…rất có thể trong trận chiến vừa rồi có kẻ thù của Độc nhân, khiến hắn căm hận muốn ra tay giết chết…”
“Thì ra là vậy…lão tử đoán đúng rồi…” Nam tử thô cuồng sảng khoái cười…
“Nhưng cũng có thể là một lý do khác…mặc dù tỷ lệ rất nhỏ…rất nhỏ…nhỏ đến gần như không thể tồn tại…”Nam tử âm nhu lẩm bẩm thì thào…
Ngay cả hắn cũng không tin khả năng này sẽ là thật…bởi vì liệu sẽ có Luyện Hư Kỳ nào sống được dưới độc tố của Độc Nhân sao?
“Còn lý do nào nữa? úp úp mở mở…” Nam tử thô cuồng vò đầu bức tai hỏi…
Nam tử âm nhu không trả lời, ngược lại phi thân mà lên, thân thể biến mất trong không gian…
Trong chóp mắt đã xuất hiện tại trung tâm trận chiến vừa nãy…
Sau lưng hắn, nam tử thô cuồng bám theo…mở miệng mắng:
“Ngươi đến đây là gì? Đám kiến hôi đã chạy hết rồi…”
Nam tử âm nhu ánh mắt đảo quanh một vòng, rốt cuộc khóa chặt một thân ảnh đang trôi nổi trên biển…
Chính là xác của Hải Hà…
“Y phục này, hắn là người của Hải Cung sao?” Nam tử thô cuồng khinh thường nhìn đồng phục trên người Hải Hà, lập tức nhận ra thân phận đối phương…
Bất quá hắn lại không biết tên chính xác của Hải Hà…có thể thấy nam tử thô cuồng không hiểu biết nhiều về Hải Cung…bởi vì hắn đến từ tận Hỏa Minh Giáo…
Nam tử âm nhu quan sát thi thể Hải Hà hồi lâu, lại tiếp tục kỹ lưỡng dò xét vạn dặm biển rộng, cuối cùng thở dài một hơi, ái ái lẩm bẩm:
“Xem ra…khả năng có tỷ lệ nhỏ kia rất có thể là hiện thực a…”
“Ta nhổ vào…ngươi có chịu nói ra hay không? lão tử nhịn rất khó chịu a…” Nam tử thô cuồng tức giận mắng chửi…
“Hử?” Nam tử âm nhu liếc mắt…một luồng áp lực vô hình ép đến…
“A không, ta sai…ngươi muốn nói thì nói…không thì thôi…” Nam tử thô cuồng sắc mặt tái xanh, lúc này mới nhớ người đi cùng mình có thân phận gì…
Nam tử âm nhu cũng không muốn chấp nhặt tên ngu xuẩn này, chắp tay sau lưng, nhìn vào Hải Hà cười nhạt phân tích:
“Trên người tên trưởng lão của Hải Cung này có các vết thương rất mới, chứng tỏ hắn vừa cùng người chiến đấu dưới biển không lâu…”
“Thì sao nữa?” Nam tử thô cuồng gảy đầu…