Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi! Bất quá cũng đợi ta thành công phát triển đã, hy vọng đệ đệ nàng có thể cầm cự đến thời gian đó!” Hắn gật đầu nói…

Với quan hệ của hai người, chỉ cần không phải chuyện gì thương thiên hại lý, Lạc Nam sẽ vô điều kiện đáp ứng…

Băng Lam Tịch nhoẻn miệng cười xinh đẹp, lời hứa của một tuyệt thế thiên tài có thiên phú khủng bố, giá trị vô cùng…

Đây có thể xem như một hình thức đầu tư lâu dài…đương nhiên sẽ có tỷ lệ rủi ro, nhưng Băng Lam Tịch tự tin vào lựa chọn của mình là đúng đắn, nam nhân này sẽ không để nàng thất vọng…

Lần rời cung lần này của nàng có thể xem như thành công hoàn mỹ…

“Cũng đến lúc nên về Liễu gia!” Lạc Nam hướng chúng nữ lên tiếng, rời gia tộc đã lâu, hắn có thể cảm nhận được Liễu Thi Cầm bắt đầu lo lắng…

Chúng nữ gật đầu…

“Ta cũng nên trở về, đệ đệ cần ta hỗ trợ không ít chính sự!” Băng Lam Tịch vuốt mái tóc đen tuyền, cố nén mất mát trong lòng cười nói…

Thế lực tại Đế Quốc của Băng Dũng không sánh bằng các vị Hoàng Tử khác, một vị Luyện Hư Kỳ như nàng không thể rời đi quá lâu…

Lạc Nam hơi cau mày, vươn tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng…

Chúng nữ hiểu ý rời xa, để lại không gian riêng cho đôi nam nữ…

Lạc Nam đem thân thể mềm mại thơm ngát kéo vào lồng ngực, kề sát vành tai nhỏ của nàng thủ thỉ:

“Tịch Nhi xú bà nương, ta sẽ nhớ nàng!”

Băng Lam Tịch toàn thân rung lên, vòng đôi tay thon thả ôm lấy eo hắn…

Cũng may Lạc Nam đã sớm mặc vào y phục, bằng không chỉ sợ nhất trụ kình thiên…

Hai người thời gian gặp nhau, tiếp xúc nhau không quá dài, Lạc Nam lại hôn mê đa số thời gian…

Theo lý mà nói tình cảm có lẽ chưa đủ sâu đậm…

Nhưng tình yêu đôi khi rất kỳ diệu một cách khó tả, có trường hợp chỉ một ánh mắt đã khiến người khác say cả đời…

Hắn và nàng mặc dù không đến mức tiếng sét ái tình như vậy, bất quá cùng nhau chiến đấu, sự tín nhiệm lẫn nhau, sự giao phó, trong lòng bất tri bất giác đã có bóng hình đối phương…

“Ta hy vọng, một ngày không xa, chàng sẽ lấy tư thế tuyệt cường đến Đế Quốc cầu hôn ta!” Băng Lam Tịch ngẩng đầu, thổ khí như lan…

“Chắc chắn rồi! Bất quá người ta cầu hôn là Tịch Nhi của ta, mà không phải Tam Công Chúa của Cửu Cấp Thế Lực!” Lạc Nam siết chặt vòng eo nàng lẩm bẩm…

“Chàng không thích hôn nhân chính trị?” Băng Lam Tịch khôn khéo hiểu được suy nghĩ của hắn lên tiếng hỏi…

Lạc Nam gật đầu:”Ta yêu nàng vì nàng là Băng Lam Tịch, ta đồng ý giúp Băng Dũng khi có khả năng chỉ đơn giản vì hắn là đệ đệ nàng, cả hai chuyện đều không có quan hệ gì với Băng Huyền Đế Quốc!”

“Chàng hình như không có thiện cảm với Đế Quốc?!” Băng Lam Tịch trong lòng có một tia lo lắng…

Lạc Nam không che giấu lên tiếng xác nhận: “Tà Hoàng có ơn với ta! Ta phải thay hắn đòi một phần công đạo”

“Cái này…” Băng Lam Tịch khó khăn cắnkhăn đôi môi đỏ, việc của Tà Hoàng nàng cũng biết, phe có lỗi là phía Đế Quốc của nàng…

“Phụ Hoàng muốn đoạt Lôi Hỏa Huyền Công cho Nhị Hoàng Huynh, chàng có thể tìm hắn hỏi tội!”

Băng Lam Tịch quyết tuyệt lên tiếng, cái chết của mẫu thân nàng có liên quan đến Nhị Hoàng Tử, nàng sẽ không mềm lòng…

“Nhị Hoàng Tử sao? Lâm Khánh hình như là chó săn của hắn?” Lạc Nam hỏi…

“Lâm gia đã hoàn toàn đứng về phe hắn!” Băng Lam Tịch gật đầu…

“Cũng thật trùng hợp!” Lạc Nam cười lạnh một tiếng…

“Haizz, đúng vậy!” Băng Lam Tịch thở dài yếu ớt, Phụ Hoàng của nàng cũng không tránh khỏi trách nhiệm…

Nhận ra ra sầu não trong lòng nàng, Lạc Nam ôn nhu nâng cái cằm trơn bóng lên, nhìn vào đôi mắt như đại dương xanh thâm tình nói:

“Như đã nói, ta yêu nàng vì những gì chúng ta đã trãi qua, vì chính con người nàng, dù nàng là Công Chúa hay một nữ thôn phu, điều đó vĩnh viễn không thay đổi!”

“Hôn thiếp!” Cảm nhận được tình ý của nam nhân, nàng cũng mặc kệ tương lai như thế nào, đôi môi thơm tìm đến miệng hắn…

Lạc Nam không khách khí, tham lam khóa lấy hai cánh môi mềm đỏ rực…

Bốn cánh môi đan xen vào nhau, cảm nhận xúc cảm mềm mại nàng mang lại, hắn tách lấy đóa hoa thơm ngát kia, cái lưỡi tiến vào…

Đảo quanh hàm răng ngọc tinh xảo của nàng, bắt được đầu lưỡi ngọt ngào kia, mãnh liệt quấn quít…

Hai cái lưỡi như hai con rắn nước triền miên, cùng nhau trao đổi nước bọt…

Cảm nhận khoái cảm đầu đời do tình yêu mang lại, Băng Lam Tịch linh hồn trầm mê trong đó, trúc trắc phối hợp với nam nhân, mặc hắn tham lam cướp đoạt miệng thơm của mình…

Hô hấp cả hai bắt đầu dồn dập, bộ ngực sửa lớn phập phồng trong lòng hắn…

Lạc Nam đưa tay nắm lấy một bầu ngực sửa, nhẹ nhàng xoa nắn như nâng niu bảo vật vô giá…

Hồi lâu sau, cả hai rời môi, thấy sợi tơ bằng nước trong suốt nối liền hai khuôn miệng, tình tứ nhìn nhau…

Băng Lam Tịch rất nhanh đã bình ổn lại hô hấp, tâm cảnh của một Luyện Hư Kỳ không phải nói chơi…

Tựa đầu vào lòng ngực nam nhân, tham lam hít lấy khí tức hắn, Băng Lam Tịch chuyển sang nói chính sự:

“Chàng mặc dù thiên tài tuyệt thế, nhưng thân là tán tu, có dự định gia nhập thế lực nào không?”

“Ta dự định sắp tới cùng các nàng ấy tiến vào Thánh Linh Học Phủ!” Lạc Nam thành thật đáp…

Băng Lam Tịch nhợt nhạt cười lắc đầu:

“Bên trong Thánh Linh Học Phủ quả thật có vô số thiên tài, tuy nhiên thiên tài cũng phân chia mạnh yếu, những Thiên Tài đứng đầu tự mình thành lập thế lực ngay trong Học Phủ, chiêu mộ các thiên tài khác gia nhập, cạnh tranh với nhau rất kịch liệt!”

Lạc Nam bất ngờ, hắn cứ tưởng nơi như Thánh Linh Học Phủ chỉ là môi trường học tập, cười khổ nói:

“Xem ra dù ở môi trường nào, chỉ cần có người sẽ luôn có tranh đấu!”

“Vâng, chính là đạo lý này, đó cũng là một loại hình thức để học sinh mạnh lên, chỉ cần không tử thương quá lớn, Học Phủ sẽ không can thiệp!”

Lạc Nam gương mặt nghiêm túc…

Băng Lam Tịch nắm tay hắn nói tiếp:

“Những Thiên Tài có tiếng tăm vang dội trên đại lục, khi vừa gia nhập Học Phủ, thường sẽ có vô số người tìm đến bọn hắn, muốn theo phò tá hoặc mời chào về thế lực của họ!”

“Thiếp thấy với bản tính của chàng, chắc không cam lòng đứng sau người khác đúng chứ?” Băng Lam Tịch nhoẻn miệng cười…

“Nàng thật hiểu ta” Lạc Nam không phủ nhận, muốn hắn gia nhập một thế lực nào đó trở thành cấp dưới, đây là chuyện không thể nào…

Niềm kiêu ngạo của một Bá Chủ tương lai không cho phép…

“Vậy tại sao chàng không lập tức thành lập thế lực ngay bây giờ? Sau đó đem toàn bộ thế lực của mình cùng tiến vào Học Phủ?” Băng Lam Tịch gợi ý nói…

Lạc Nam bừng tĩnh vỗ đầu, hắn đã hiểu ý của nàng, nếu mình cùng người của mình gia nhập học phủ, khi đó sẽ không còn cô đơn lực bạc nếu xảy ra xung đột với các thiên tài khác…

“Ta sẽ thành lập một Tổ Chức, mà không phải thế lực!” Lạc Nam hôn chụt vào má nàng cười nói, nhờ nàng hắn đã thông suốt nghĩ ra rất nhiều…

“Tổ Chức? Ý chàng là số lượng thành viên không nhiều?” Băng Lam Tịch thông tuệ lập tức hiểu ý…

Lạc Nam gật đầu cười:

“Không sai, sẽ là một Tổ Chức do ta đứng đầu, mỗi người gia nhập phải là Tuyệt Đỉnh Thiên Tài, thà Chất Lượng còn hơn số lượng, toàn bộ phải là Tinh Anh!”

“Ý nghĩ này rất không tồi, mỗi một Tuyệt Thế thiên tài có thể đối kháng vài thiên tài khác không thành vấn đề! Bất quá chàng tìm ở đâu các thành viên đó đâu này?”

Băng Lam Tịch mở miệng khen ngợi, bất quá vẫn nêu lên thắc mắc…

“Thành viên tạm thời có 5 người, ta và Tử Âm, Trúc Loan, Tố Mai cùng với dì nhỏ Thi Cầm!” Lạc Nam cười haha…

Băng Lam Tịch sắc mặt cổ quái:

“Đừng nói với thiếp Tổ Chức chàng muốn lập chỉ toàn nữ nhân nhé!”

“Đương nhiên rồi! Chỉ là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân của ta” Lạc Nam tự hào vô hạn, hết sức đường hoàng nói..

Băng Lam Tịch khóe môi giật giật, muốn một tay bóp chết tên này…

Bất quá nàng không thể không công nhận ý tưởng này của hắn không tệ chút nào…

Thứ nhất tỷ lệ có thành viên trong Tổ Chức phản bội rất thấp, thứ hai độ tin cậy và ăn ý giữ các thành viên cao, cuối cùng là đám nữ nhân của Lạc Nam quả thật không ai đơn giản, rất thích hợp làm thế lực của hắn…

“Nàng cũng là một thành viên trong Tổ Chức, bất quá không cùng ta gia nhập Học Phủ!” Lạc Nam nhìn nàng cười khả ố…

“Đáng ghét!” Băng Lam Tịch liếc xéo, tên này thật khôn ngoan, vừa muốn thành lập Tổ Chức đã kéo một Luyện Hư Kỳ như nàng vào cuộc…

Tuy nhiên nàng không từ chối, trái lại trong lòng âm thầm vui mừng…

“Vậy có thể nói cho thiếp biết tên Tổ Chức của chúng ta hay không thủ lĩnh?!” Băng Lam Tịch quyến rũ che miệng cười nói…

Lạc Nam nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, bàn tay triều mến vuốt ve lên xuống, kề miệng sát vành tai mẫn cảm kia…

Băng Lam Tịch cảm nhận được hơi thở của hắn nơi vành tai, gương mặt tuyệt mỹ đỏ hồng, loáng thoáng nghe được hai từ khiến nàng xém chút choáng váng:

“Hậu Cung!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK