“Đó là chuyện bình thường…lúc đầu công tử chỉ là phàm nhân, những nguyên liệu thông thường như Thổ Linh Thảo cũng đã cung cấp một lượng linh lực cực lớn cho ngươi Tụ Đỉnh rồi…nhưng hiện tại tu vi sánh ngang Nguyên Anh Viên Mãn, các nguyên liệu đó thậm chí không đủ để tráng miệng, làm sao có thể Tụ Đỉnh?” Kim Nhi xuất hiện trên bả vai Lạc Nam cười nói…
Lạc Nam gật đầu, đạo lý người càng lớn ăn càng nhiều hắn hiểu…cũng giống như một tu sĩ Kim Đan Viên Mãn, sau khi ăn một viên Phá Cảnh Đan, linh lực đủ để hắn lập tức đột phá Nguyên Anh kỳ…
Nhưng một Hóa Thần tu sĩ, dù có ăn một lúc trăm viên Phá Cảnh Đan, tu vi cũng chỉ nhích lên một chút mà thôi, hoàn toàn không đủ dùng…
Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cũng giống với đạo lý này, tu vi người tu luyện càng cao, đòi hỏi nguyên liệu dùng để Tụ Đỉnh phải càng là hàng khủng…
“Có lẽ sẽ có một ngày, ngay cả Thiên Địa Dị Vật cũng không đủ điều kiện để ta Tụ Đỉnh…” Lạc Nam cười khổ nói…
“Chuyện đó còn quá mức xa vời, bất quá tu luyện Cấm Kỵ là thế, con đường luôn khó đi hơn người thường mà…” Kim Nhi cười duyên đáp…
Đổi lại là người khác nếu có 5 loại Thiên Địa Dị Vật trong cơ thể, đã sớm đột phá Luyện Hư rồi, nhưng Lạc Nam vẫn lẹt đẹt ở Nguyên Anh Viên Mãn, quả thật có chút thiệt thòi cho hắn…
Bất quá, khó khăn nào cũng phải có giá xứng đáng của nó, chiến lực khủng bố hiện tại minh chứng cho tất cả…
…
Một ngày này, khi Lạc Nam và Tiểu Sư loáng thoáng nhìn thấy một óc đảo ở nơi xa…
Vội vàng gia tăng tốc độ…
Răng rắc…
Dị biến đột ngột nảy sinh…
Bên cạnh Lạc Nam, một khe nứt không gian xuất hiện, cánh tay khô gầy mang theo vô tận lực lượng Băng Hàn, thò ra chọp lấy cổ hắn…
“Muốn chết?” Lạc Nam cười lạnh lùng, Tử Tâm Phần Không Viêm hừng hực mà ra, đem không gian xung quanh mình toàn bộ đốt cháy…
Người ra tay có vẻ không lường trước được điều này, bất quá phản ứng vô cùng nhanh chóng, một lớp Băng linh lực cấp tốc tiến ra, đem hắn bảo vệ bên trong…
Vậy mà thành công ngăn cản Tử Tâm Phần Không Viêm đốt cháy…
“Người của Lạc gia?” Ánh mắt Lạc Nam híp lại, sát khí kinh thiên lưu chuyển…
Bởi vì kẻ vừa đánh lén hắn là một tên lão già mặc y phục của Lạc gia…
“Quả nhiên ngươi đã đến Hải Châu đại lục…” Lão già cười lạnh nói…hắn tên là Lạc Bát, chính là Bát Trưởng Lão của Lạc gia, Luyện Hư Sơ Kỳ cường giả…
Việc gặp Lạc Nam tại đây khiến hắn có chút ngoài ý muốn…
Lạc Anh Bang tại Thánh Linh Học Phủ đã đem tin tức Lạc Nam đến Hải Châu làm nhiệm vụ truyền về gia tộc…
Mặc dù không biết Lạc Nam bằng cách nào thoát khỏi sự giám sát của bọn hắn mà thành công đi đến Hải Châu Đại Lục, nhưng tại Thánh Thành và Thánh Linh Học Phủ truyền về tin tức, Lạc Nam đã rời khỏi…
Lạc Phá Lôi lập tức đề cử bốn vị Luyện Hư Kỳ Trưởng Lão từ Bát đến Ngũ tiến hành truy sát…
Bất quá trên đường Lạc Nam di chuyển gặp đám Phích Lịch Đường, dẫn đến hành trình có sự thay đổi…
Bốn tên trưởng lão của Lạc gia tìm hắn hơn hai tháng nay nhưng không được, đành phải tách ra tìm kiếm, không ngờ hiện tại Lạc Bát vốn đang phi hành trên không trung, tình cờ phát hiện…
Lập tức ra tay ám sát…
Lạc Nam không nói không rằng, vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Sư…
“Tam Thiên Lôi Động…”
Ba tia chớp cùng lúc lóe lên, thân ảnh Tiểu Sư như một hóa thành ba, chỉ thoáng chốc đã chạy ở ba phương vị khác nhau…
“Hừ, điêu trùng tiểu kỹ…” Lạc Bát cười lạnh nói, hướng về thân ảnh Tiểu Sư bên trái truy kích, hắn xé rách không gian, thân ảnh biến mất…
Một lần nửa xuất hiện đã ở cạnh Tiểu Sư cùng Lạc Nam, vô tận Hàn Băng trấn xuống…
ĐÙNG…
Trước ánh mắt mộng bức của Lạc Bát, Tiểu Sư và Lạc Nam nổ tung thành lôi đình màu tím, đem cánh tay hắn giật cho tê rần…
“Khốn kiếp…”
Lạc Bát tức giận nộ hống, Luyện Hư Kỳ lại bị thân pháp của Ngũ giai yêu thú qua mặt, khiến hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng…
Bất quá thân là một Luyện Hư, rất nhanh một lần nữa xé rách không gian…
“Cần phải rời xa hòn đảo kia một chút…tránh có kẻ đục nước béo cò…” Lạc Nam ngồi trên lưng Tiểu Sư chạy như bạy…
Hiện tại Điểm Danh Vọng của hắn đã sắp tiếp cận 10 tỷ, chứng tỏ dung mạo đã sắp truyền khắp Hải Châu, rất nhiều người đều biết hắn có tài sản phong phú đấy…
Không còn Thủy Nương Khanh bên cạnh, chiến lực tổng thể kém một phần, không thể quá mức rêu rao như trước…
Hơn nữa Lạc gia đã biết hắn đến Hải Châu, đồng nghĩa Huyết Linh Tông, Phàm Ẩn Tự cũng có thể sẽ biết…kẻ thù ngày một nhiều rồi…
Nhìn Lạc Bát một lần nửa hướng lên trời gầm thét vì đuổi theo cái bóng còn lại của Tiểu Sư, Lạc Nam cười lạnh thầm mắng một tiếng ngu xuẩn…
Lúc này, cự ly đã cách hòn đảo kia trăm dặm, đến một vùng biển hoang vắng…
Lạc Bát cười gằn vì sắp đuổi kịp con mồi…
Không gian nứt ra, hắn từ bên trong xuất hiện…
“Hàn Băng Chưởng…”
Chưởng ấn bá đạo khiến hư không vỡ vụn, bàn tay khô gầy của Lạc Bát tràn ngập sát khí…