Hai tên còn lại nhìn nhau gật đầu, oán hận nhìn chằm chằm Lạc Nam một cái, cấp tốc rời đi…
Ba người bọn hắn sẽ không quên tình cảnh bị Lạc Nam cường thế đánh bại khi đó, nếu không phải có Trưởng Lão cứu viện, cả ba người đã sớm chết rồi…
Không tiêu diệt Lạc Nam, bọn hắn ăn ngủ không yên…
Mặc dù bọn hắn ẩn náu, nhưng Thẻ Bài bên người phát sáng rực rỡ, Lạc Nam và tam nữ làm sao có thể không phát hiện?
“Hừ, mặc kệ các ngươi có thủ đoạn gì, đến bao nhiêu đánh bấy nhiêu!” Lạc Nam thấy ba luồng huyết ảnh biến mất từ xa, hừ lạnh một tiếng…
“Phu quân, sao không truy kích bọn hắn?” Diễm Hồng Liên thắc mắc hỏi…
Lạc Nam lắc đầu: “Đám này thủ đoạn bỏ chạy có không ít, huống hồ hiện tại việc tập hợp cùng các nàng ấy mới là quan trọng nhất!”
Chúng nữ bừng tĩnh đại ngộ, ba người Huyết Linh Tông muốn nhân cơ hội tìm kiếm đồng minh, Lạc Nam làm sao không phải đây?
Chỉ cần Hậu Cung toàn bộ tập hợp, các nàng không sợ bất kỳ kẻ thù nào, thích thì chiến…
“Động tĩnh chiến đấu nơi này rất lớn, lại thêm chàng vừa lên ngôi đầu, tin tưởng các nàng ấy sẽ rất nhanh tìm đến!” Tô Mị cười nói…
“Đúng vậy, thay vì chạy lung tung để đánh mất phương hướng, chúng ta cứ ở đây chờ các nàng tìm đến!” Bạch Tố Mai vuốt mái tóc trắng bạc mỉm cười…
“Quyết định như vậy đi!” Lạc Nam đồng ý gật đầu, cùng tam nữ ngồi xuống một cánh đồng cỏ, bắt đầu hỏi thăm những việc diễn ra khi tiến vào Bí Cảnh của các nàng…
…
Phía sau hòn đá lớn, Phích Du Kích lắc lư thân hình mập mạp, ghen ghét nhìn Lạc Nam và ba đại mỹ nhân đang trò chuyện vui vẻ…
Phích Lịch Đường bọn hắn chủ yếu thích chơi thuốc nổ, đối với những gì Thánh Linh Học Phủ truyền dạy không có liên quan quá nhiều, vì thế mặc dù sở hữu đến tận 3 danh ngạch, nhưng chỉ mỗi mình hắn đồng ý tiến vào mà thôi…
Tên Phích Du Kích này cũng thuộc dạng lười biếng ham chơi, tại Phích Lịch Đường chỉ toàn một đám lão già và người điên, ngay cả một vị mỹ nữ cũng không có, vì thế hắn lẽ thẳng khí hùng nói rằng tiến vào Học Phủ nhằm làm vang danh thế lực của mình…
Đối với chuyện này Phích Lịch Đường lập tức đồng ý, đem một phần ba số thuốc nổ luyện chế được giao cho hắn, có thể nói Phích Du Kích là một kho bom di động…
Nhìn Lạc Nam và tam nữ thảnh thơi ngồi trên mặt cỏ, hắn thầm nghĩ có nên ném vài quả lựu đạn phá đám bọn hắn hay không?
Bất quá thỉnh thoảng con mắt màu trắng tà dị của người kia lại nhìn về phía hắn, mang theo một tia ý nhị thần bí, khiến trái tim Phích Du Kích hồi hộp vô cùng, không dám manh động…
Lần đầu tiên trong đầu, Phích Du Kích xuất hiện cảm giác, nếu hắn ném bom đám người này, người chịu thiệt thòi sẽ chính là hắn…
Cảm giác hoang đường đến cực điểm, nhưng hắn vẫn làm theo bản năng mách bảo, tạm thời án binh bất động, chờ đợi thời cơ…
Cực kỳ kiên nhẫn…
…
Bên ngoài Bí Cảnh, hai người Lạc Sinh và Lạc Tính vừa mới xuất hiện, lập tức đón nhật không ít ánh mắt chế giễu…
Hiển nhiên với thân phận thiên tài của Bát Cấp gia tộc, lại bị loại bỏ, ê chề xấu hổ không sao tả hết…
“Đồ vô dụng, mất mặt Lạc gia!” Một nam tử nhìn qua khá trầm ổn xuất hiện trước mặt hai người, quát mắng một tiếng…
Khí thế Hóa Thần Trung Kỳ từ người hắn tỏa ra khiến hai người Lạc Tính sắt mặt tái nhợt…
“Đại ca!” Lạc Sinh nhìn nam tử cung kính gọi một tiếng…
“Lạc Trần huynh!” Lạc Tính cũng buồn bả gọi…
Nam tử vừa xuất hiện là một trong những thiên tài của Lạc gia trước đây, đã gia nhập Thánh Linh Học Phủ bốn mươi năm, có tên Lạc Trần…đồng thời là đại ca ruột của Lạc Sinh…
Như các thế lực khác, cứ mỗi 10 năm khi Học Phủ tiến hành chiêu sinh, Lạc gia lại cử bốn vị thiên tài gia nhập, đến nay vẫn còn không ít người chưa muốn tốt nghiệp bởi bọn hắn còn dưới 100 tuổi…
Lạc Trần chính là một trong số đó…
Tại Thánh Linh Học Phủ, Lạc gia cũng lập nên một thế lực gọi là Lạc Anh Bang, hưng thịnh không kém Viêm Diễm Bang của Diễm gia…
“Hừ, uổng công ta tin tưởng các ngươi như vậy, ngay cả hai chiếc ghế tinh anh của Lạc Anh Bang cũng đã vì các ngươi mà chuẩn bị sẳn sàng, các ngươi thật làm ta thất vọng!” Lạc Trần cười lạnh tức giận nói…
“Là bọn ta vô dụng, bất quá súc sinh phế vật kia thật sự quá mạnh! Ai có thể nghĩ một phế vật năm xưa của gia tộc lại chuyển biến lớn như thế chứ?” Lạc Tính và Lạc Sinh liếc nhau, thấy trong mắt đối phương một tia đắng chát…
Lạc Trần trầm mặt không nói, ngay cả hắn cũng phải thừa nhận, Lạc Nam quả thật mạnh vô cùng…
“Thôi, mười năm sau hy vọng gia tộc vẫn cho hai ngươi cơ hội lần nữa gia nhập Học Phủ! về phần tiểu súc sinh đó là vết dơ của gia chủ cũng như Lạc gia chúng ta, nếu thiếu chủ không đích thân giải quyết được thì cứ để Lạc Anh Bang chúng ta xử lý hắn sau khi nhập Học” Lạc Trần cười gằn một tiếng, sát khí kinh hồn…
“Chỉ có thể như vậy a! bất quá ngươi cũng đừng chủ quan, phế vật này không đơn giản đâu!” Lạc Tính và Lạc Sinh gương mặt nghiêm túc căn dặn…
Chấp Chính Trưởng Lão khoác tay một cái, đem hai người bại trận này ném khỏi Thánh Thành…
Lạc Trần ánh mắt lấp lóe nhìn vào Vạn Lý Kính, hắn muốn xem xem, thiếu chủ nhà mình có thể giải quyết được cái đinh trong mắt này hay không…
“Hy vọng ngươi có thể thoát khỏi thiếu chủ, Lạc Anh Bang sẽ dạy ngươi cách làm người!” Lạc Trần lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt híp lại…
Hắn không chú ý rằng, ở một khoảng cách sau lưng mình, hai vị thiếu nữ song sinh cao quý xinh đẹp đã nghe hết cuộc trò chuyện, trong từng đôi mắt ngây thơ của các nàng hiện lên vô tận bàng hoàng cùng kinh ngạc…