Chương 389: Xâm nhập linh hồn
“Phu quân…”
Nhìn thấy Lạc Nam đi xuống, U Quỳnh cùng Linh Lung vội vàng bơi đến, đi cùng các nàng chính là Côn Minh Nguyệt ngây thơ khả ái trong thân thể mỹ nữ thành thục.
“Phu quân, hôm nay chúng ta chọt chọt sao? hì hì.” Côn Minh Nguyệt vui mừng hớn hở nhìn hắn cười tủm tỉm.
Lạc Nam sắc mặt cổ quái, cô nàng này từ bao giờ gọi hắn phu quân vậy?
“Là bọn thiếp dạy nàng!” Hải U Quỳnh hiểu suy nghĩ Lạc Nam, mỉm cười nói ra.
“Lần này ta cần các nàng trợ giúp, để mọi chuyện thuận lợi nhất có thể!” Lạc Nam nhìn Linh Lung cùng U Quỳnh nghiêm túc nói, nắm tay Côn Minh Nguyệt tiến vào Thủy Tinh Cung.
“Ừm, bọn thiếp sẽ dốc toàn lực!” Hải Linh Lung quyết tâm gật đầu.
Vừa đến giường ngọc trai, Côn Minh Nguyệt đã vội vàng đem áo da trên người cởi xuống, thân thể thành thục trắng ngần trong lớp bikini xanh dương xuất hiện.
“Phu quân, mau chỉ cho ta!” Côn Minh Nguyệt hấp tấp nói.
“Ngoan, chuyện này không thể nóng vội, nàng phải nghe lời ta!” Lạc Nam ngồi xuống vuốt ve mái tóc thiên thanh của nàng, hắn không biết khi khôi phục Minh Nguyệt sẽ còn gọi hắn một tiếng phu quân nữa hay không, hay lại trở thành cường giả Thất giai hậu kỳ cao cao tại thượng, dù sao đi nữa thì đời này nàng cũng chạy không thoát.
“Ừm, ta nghe lời!” Côn Minh Nguyệt giả vờ ngồi im trên giường ngọc, chỉ là hai tròng mắt vẫn không nhịn được đảo quanh hết sức nghịch phá.
Lạc Nam thở dài một hơi, Minh Nguyệt không phải tổn thương cơ thể, cũng không phải tổn thương linh hồn, nàng chỉ bị ảnh hưởng về mặt tâm trí vì tu phải công pháp có vấn đề.
Muốn chửa trị cho nàng buộc hắn phải biết công pháp kia là gì, lại phải hoàn thiện công pháp đó, sau đó một lần nữa truyền cho nàng tu luyện…
Quá trình nghe qua thì đơn giản, nhưng đòi hỏi Côn Minh Nguyệt phải thả lỏng toàn thân, không chút tạp niệm để hắn thăm dò ký ức, với trạng thái hiện tại hưng phấn bừng bừng hiện tại của Côn Minh Nguyệt, thật là khó a.
“Minh Nguyệt, nàng có muốn trở thành người lớn hay không?” Lạc Nam diệu dàng hỏi.
“Đương nhiên, người ta cũng không thích làm trẻ con, ta phải trưởng thành, phải vì phu quân sinh tiểu hài tử, hì hì!” Côn Minh Nguyệt nhoẻn miệng nói.
Lạc Nam trong lòng ấm áp hôn nhẹ lên má nàng, nghiêm túc căn dặn: “Muốn làm thê tử của ta phải ngoan ngoãn nghe lời, lát nữa phu quân bảo gì làm nấy, hiểu không?”
Côn Minh Nguyệt nghiêm túc gật gật đầu.
“Chúng ta ngoéo tay làm chứng, nếu nàng không ngoan sau này phu quân bỏ nàng! Các tỷ tỷ cũng không thèm chơi với nàng.” Lạc Nam đưa ra ngón tay út.
“Minh Nguyệt sẽ ngoan mà!” Côn Minh Nguyệt hơi mếu máo, ánh mắt long lanh ngập nước rất đáng thương, vươn đầu ngón tay ngoéo lấy tay hắn.
Lạc Nam thấy vậy trong lòng mềm nhũn, nếu có thể hắn thà để Minh Nguyệt ngây thơ vui vẻ như vậy suốt cuộc đời, nhưng tâm trí không ổn định khiến Minh Nguyệt không thể tu luyện, không thể tiến bộ, chẳng khác nào mất hết tương lai.
Thất giai Hậu Kỳ mặc dù tuổi thọ rất dài, nhưng cũng có ngày sẽ phải chết đi…nhìn thấy nữ nhân bên cạnh mình ngày càng già đi sau đó hóa thành tro cốt, đó là điều Lạc Nam không muốn nhất.
“Nàng thử thả lỏng toàn thân, trong đầu không suy nghĩ vu vơ nữa xem nào!” Lạc Nam diệu giọng nói.
Thả lỏng toàn thân và bài trừ tạp niệm là chuyện rất dễ dàng với bất kỳ tu sĩ nào, nhưng với Côn Minh Nguyệt hồn nhiên như đứa trẻ thì lại cực kỳ khó.
“Thế nào là không suy nghĩ vu vơ?” Côn Minh Nguyệt chớp chớp mắt.
Lạc Nam suy nghĩ, nói: “Nàng thử tưởng tượng mình đang ngủ ngon thật ngon, ngủ say sưa là được!”
Côn Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật gật đầu, toàn thân thả lỏng, hô hấp đều đều, mắt đẹp nhắm lại…
Lạc Nam thấy vậy hài lòng, chỉ là chưa đến ba giây Minh Nguyệt đã mở to mắt, lắc đầu như trống bỏi nói ra:
“Không được, có rất nhiều chuyện thú vị chạy lung tung trong đầu, Tiểu Nguyệt không thể ngủ!”
Linh Lung cùng U Quỳnh nhất thời lo lắng, hai nàng đã lấy ra Thất Huyền Cầm, chỉ chờ quá trình song tu diễn ra sẽ tiến hành hỗ trợ, gia tăng tốc độ lĩnh ngộ và chữa trị công pháp cho Lạc Nam, bất quá xem tình huống của Côn Minh Nguyệt thì thật không ổn.
“Ngươi phải vừa âu yếm nàng, vừa khiến nàng mơ màng, thậm chí khiến nàng mệt mỏi không chịu đựng nổi, khi đó mới ngủ say được chứ?” Đan Mộng Cơ nhìn Lạc Nam chỉ dạy, nói ra những lời như vậy bản thân nàng cũng hơi xấu hổ.
Bất quá vì để cứu người, không tiện so đo nhiều như vậy.
Lạc Nam nghe vậy hít sâu, Bạch Vũ Y trên thân rơi xuống, thân thể lực lưỡng hiện ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của Côn Minh Nguyệt.
Côn Minh Nguyệt cũng vòng đôi tay thon dài ôm lấy hắn, hai người cùng nhau ngã xuống giường ngọc.
U Quỳnh cùng Linh Lung hít sâu, bàn tay uyển chuyển bắt đầu dao động trên dây đàn, một khúc nhạc êm ái ngọt ngào được các nàng đánh ra.
“Ngoan, để ta yêu nàng!” Côn Minh Nguyệt hơi lộn xộn trong lòng ngực, Lạc Nam nhẹ vươn đầu lưỡi liếm lấy vành tai nàng, nhất thời khiến cô nàng nhột cười khúc khích.
Nhìn đôi môi anh đào chín mọng, Lạc Nam rốt cuộc áp môi mình lên trên.
Côn Minh Nguyệt trợn to mắt, một cảm giác kỳ quái tê tê nơi khóe miệng, nàng vươn ra cái lưỡi ướt át ngọt lịm của mình muốn liếm lấy miệng hắn, nào ngờ lập tức bị miệng Lạc Nam ngậm lấy, lưỡi hắn nhanh chóng quấn chặt lấy nàng.
Côn Minh Nguyệt mơ mơ màng màng, hai tay ôm hắn siết chặt thêm một chút, cái lưỡi của nam nhân đã tiến vào trong miệng nhỏ của nàng khám phá đảo quanh mọi ngóc ngách, nước miếng hai người trao cho nhau.
Nàng vừa thích thú vừa ngứa ngáy, không chịu thua kém chút nào đảo khách thành chủ, vươn lưỡi vào miệng nóng của nam nhân quậy tung.
Nụ hôn của hai người có phần mạnh bạo, lại khiến thân thể cả hai ngày một nóng lên.
Bàn tay Lạc Nam đã lột phăng cái áo ngực vướn bận, hai ngọn núi hùng vĩ lại xuất hiện, lúc này đang ép chặt vào ngực hắn.
Căn đầy, mịn màn và mát lạnh…quan trọng nhất, chúng rất to.
Kích thước này thậm chí vượt qua Mộc Tử Âm cùng Diễm Nguyệt Kỳ một chút, chỉ thua kém một chút so với Võ Tam Nương, áp lên thân mình cực độ thoải mái.
Lạc Nam xoay người đem Côn Minh Nguyệt đè xuống dưới, hắn ở bên trên hôn môi nàng, một tay chống xuống giường, một tay nắm lấy một bên bầu vú bạo mãn đó, kịch liệt xoa bóp.
Để gia tăng khoái hoạt cho nàng, Lạc Nam thậm chí truyền một ít Liệt Tình Hương vào người Côn Minh Nguyệt.
Rất nhanh, tiếng thở gấp từ môi thơm truyền ra, dù bản tính của nàng hiện tại ngây ngô, nhưng xúc cảm từ cơ thể không hề ảnh hưởng, Lạc Nam có thể cảm nhận cái núm hồng đào của nàng đang săn cứng lên trong tay mình.