“Người của Phàm Ẩn Tự?” Diễm Hồng Liên mày liễu cau lại, hiển nhiên nhận ra thân phận của hoàng thượng này…
“A di da phat, nữ thí chủ cần gì đi cùng loại yêu nữ này? Tránh ra để bần đạo thay trời hành đạo!” Trung niên hòa thượng người của Phàm Ẩn Tự chắp tay nói…
“Phàm Ẩn Tự?” Bạch Tố Mai hai mắt đột nhiên trừng lên đầy sát khí…
“Tố Mai, muội sao vậy?” Diễm Hồng Liên kinh ngạc, không phải lúc nãy còn không biết hòa thượng này là ai sao?
“Khi chủ nhân tham gia đấu giá hội tại Linh Vũ Thành, từng bị một tên hòa thượng của của Phàm Ẩn Tự mở miệng uy hiếp!” Bạch Tố Mai sát khí kinh người giải thích…đối với kẻ thù của nàng, bản thân nàng lười nhớ, nhưng với kẻ thù của Lạc Nam, nàng sẽ không bao giờ quên…
“Cái gì?” Diễm Hồng Liên nổi giận, nhìn chằm chằm trung niên hòa thượng…
“Yêu nữ miệng lưỡi gian tà, tham dự lần Đấu giá đó chính là Phàm Không – một vị cao tăng của Phàm Ẩn Tự chúng ta, sao có thể mở miệng uy hiếp người khác?” Trung niên Hòa thượng một mặt giận dữ…
“Hòa thượng kia! Ngươi một mặt luôn nói Tố Mai là yêu nữ, trong khi có vô số yêu thú khác sao không thấy ngươi tiến hành thu thập?” Diễm Hồng Liên thanh lãnh chất vấn…
“A di da phat, không dám che giấu, gần trăm năm về trước, một vị cao tăng đắc đạo của Phàm Ẩn Tự từng dùng số tuổi thọ còn lại của mình để thôi diễn tương lai, trăm năm sau Đại Lục sẽ xuất hiện một hậu duệ của thượng cổ yêu thú Thái Bạch Thôn Tinh Xà, tiêu diệt không ít thế lực, ngay cả Phàm Ẩn Tự cũng bị ép phải giải tán, vì lẽ đó bần tăng muốn thay trời hành đạo, không để chuyện đáng tiếc đó xảy ra!”
Hòa thượng trung niên chắp tay nói tiếp: “Mà yêu nữ này xuất hiện trùng khóp với móc thời gian đó!”
“Hừ, ăn nói hàm hồ! Ngoài Thiên Cơ Điện, dù là người của Cửu cấp thế lực cũng không dám suy đoán quỷ tích của tương tai, cao tăng Phàm Ẩn Tự các ngươi là cái thá gì?” Diễm Hồng Liên xem thường cười lạnh…
“Hơn nữa tu chân giới vốn là mạnh được yếu thua, có diệt đi vài thế lực thì đã làm sao?!” Nàng tiếp tục chất vấn…
“Nữ thí chủ đã chấp mê bất ngộ, bần tăng lần này đành phải nể mặt ngươi bỏ qua!” Trung niên Hòa Thượng thấy Diễm Hồng Liên thái độ cứng rắn, có ý định đào tẩu…
Dù sao thì hắn không ngu ngốc ở lại một chọi hai…
“Muốn chạy? Dạo Bước Tinh Thần!” Mắt thấy trung niên Hòa Thượng định chuồn mắt, Bạch Tố Mai sao có thể bỏ qua…
Chân nàng điểm nhẹ lên không trung, bước ra một bước như đạp trên ngôi sao, cấp tốc tiếp cận…
“Nhất Vĩ Độ Giang!”
Trung niên hòa thượng cũng không phải dạng vừa, thi triển thân pháp, toàn thân lập lòe kim quang, một bước chân như có thể vượt qua sông lớn, nhanh chóng vô cùng…
Diễm Hồng Liên thấy tình cảnh này, thân hình hóa thành một làn lửa đỏ, cấp tốc đuổi theo…thân pháp của Diễm gia – Viêm Hỏa Truy Tung…
Trong lúc nhất thời, một chạy hai đuổi, xẹt ngang bầu trời…
Thân pháp Nhất Vĩ Độ Giang của Hòa Thượng mặc dù không tệ, nhưng vẫn kém hơn Dạo Bước Tinh Thần của Bạch Tố Mai một chút…
Sau nữa ngày truy đuổi, rốt cuộc Bạch Tố Mai tiếp cận, Tinh Ngân Song Kiếm xuất hiện trên tay, chém ra một chém:
“Lưỡng Kiếm Đồng Quy!”
Mắt thấy kiếm khí chữ X bao phủ cơ thể mình, trung niên hòa thượng hai tay chắp lại kính cẩn hô:
“Kim Sa Hộ Thân”
Theo âm thanh của hắn vừa dứt, một luồng Kim Quang nhanh chóng bao trùm cơ thể, hình thành một áo cà sa màu vàng kiên cố…
Keng…
Kiếm chiêu của Tố Mai trảm vào Cà Sa, Hòa Thượng bảo trụ được cơ thể, bất quá Kim Sa vẫn tan biến, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một âm thanh khác lạnh lùng truyền đến khiến Hòa Thượng càng thêm sợ hãi…
“Viêm Hỏa Chưởng!”
Hỏa diễm cuồn cuộn từ tay Diễm Hồng Liên phá không mà ra, chưởng ấn nóng rực dị thường, Viêm Hỏa của Diễm gia lừng danh thiên hạ, Hòa Thượng đương nhiên không dám xem thường…
Hắn mãnh liệt xoay người, đôi tay đang chắp lại đột ngột mở ra, nghiêm nghị mở miệng:
“Đại Lực Kim Cang Chỉ”
Ngón tay của hòa thượng bộc phát kim quang, trở nên cứng rắn như sắt, hắn hướng về Viêm Hỏa Chưởng bắn mạnh ra một chỉ…
Ầm…
Kim Cang Chỉ và Viêm Hỏa Chưởng cùng lúc nổ tung…
“Đồng Tâm Kiếm Pháp thức thứ hai – Song Kiếm Quy Nhất!”
Theo một âm thanh thánh thót khác, Bạch Tố Mai đôi mắt sáng ngời như sao trời, tóc trắng tung bay, Tinh Ngân Song Kiếm phát sáng mãnh liệt, hai kiếm cùng lúc chém mạnh mà ra…
Hai luồng kiếm khí táo bạo đột ngột dung hợp thành một, cắt ngang không trung, mang theo sát khí kinh hồn mà đến…
“Tử Tâm Chưởng!” Diễm Hồng Liên không phải hạng vừa, bàn tay mềm mại nâng lên không trung, hỏa diễm màu tím phá thể mà ra, hình thành một chưởng ấn bá đạo khiến cả không gian cũng trở nên rung rẩy…
Chưởng pháp này nàng cải tạo từ chính Viêm Hỏa Chưởng, chẳng qua là dùng Tử Tâm Phần Không Viêm thi triển mà thôi…uy lực gia tăng vô số lần…
“Thiên Cấp kiếm pháp? Dị Hỏa?” Trung niên hòa thượng sợ vãi ra quần, đột nhiên móc ra một viên đan dược màu vàng lấp lánh bỏ vào trong miệng…
“Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, nhân quả hôm nay, ngày sau bần tăng bồi đáp!” Hòa thượng ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, đột ngột hóa thành một luồng kim quang xẹt ngang chân trời, tốc độ đạt đến đỉnh điểm…
Dù Bạch Tố Mai và Diễm Hồng Liên đã toàn lực công kích, nhưng lại để hắn chạy thoát…
“Rốt cuộc đó là đan dược gì?” Bạch Tố Mai nhíu mày, không cam lòng hỏi…từ khi biết hòa thượng này là người Phàm Ẩn Tự, nàng không có ý định tha mạng cho hắn…
Sự tức giận khi đó của Lạc Nam vẫn còn hiện trong tâm trí nàng…
Trên đời này, hai thế lực khiến Bạch Tố Mai hận nhất không thể nghi ngờ là Huyết Linh Tông và Phàm Ẩn Tự…
Về phần Lạc Gia, nàng vẫn chưa được biết…Lạc Nam sợ nàng sẽ không nhịn được bản tâm mà lâm vào thù hận ngập trời…
Bởi tình yêu nàng dành cho hắn là quá lớn, nếu biết Lạc gia đối xử tàn nhẫn như thế với hắn, không dám tưởng tượng Bạch Tố Mai sẽ điên cuồng đến mức nào…
“Đó là Túng Kim Đan – Một loại đan dược có thể nhanh chống đề thăng mười lần tốc độ của tu sĩ Kim Hệ thuộc tính, bất quá cái giá phải trả cũng không nhỏ, trong ba ngày tới đôi chân của hắn xem như phế đi!” Diễm Hồng Liên lên tiếng giải thích…
Bên ngoài Học Phủ…
Bách Diện ý vị thâm trường nhìn Hỏa Diễm màu tím trong tay Diễm Hồng Liên, trong mắt loáng thoáng một tia ghen tỵ…
Mà đám đông quan sát gặp Diễm Hồng Liên vậy mà sở hữu Dị Hỏa giống Lạc Nam, cả đám không còn gì để nói…có ngu cũng biết hai người này đã có một chân a…
Chỉ tiếc bọn hắn chưa thấy Lạc Nam có Kim Ô Hư Hỏa, nếu không chẳng biết có cảm tưởng gì…
…
Rời khỏi sơn cóc, hai người Liễu Thi Cầm và Yên Nhược Tuyết đột nhiên phát hiện một thân ảnh nữ tử, thân mặc phượng bào, tóc dài tùy ý tung bay, diện mạo cao quý, kiêu hãnh vô cùng…
Nữ tử đang bị gần chục con yêu thú vây quanh, bất quá dáng vẻ vẫn cao ngạo như sương lạnh, hai tay kết ẩn…
“Đào Hoa Trận!”
Theo trận pháp nàng thi triển, đám yêu thú cấp tốc bị vây nhốt, trở nên nổ tung thành thịt vụn…
“Nhị tỷ?” Yên Nhược Tuyết vui mừng thốt lên một tiếng…
“Tam muội?” Hoa Ngọc Phượng hạ gục bầy yêu thú, sắc mặt cũng thoáng mệt mỏi, bất quá nghe âm thanh quen thuộc, lập tức nhoẻn miệng cười…
Mà Liễu Thi Cầm cũng âm thầm quan sát vị Nhị Thánh Nữ của Bách Hoa Tông này, với bản lĩnh vừa rồi, không thể nghi ngờ Hoa Ngọc Phượng tinh thông trận pháp, là một vị Chiến Trận Sư…
“Đây là Thi Cầm tỷ!” Yên Nhược Tuyết kéo tay Hoa Ngọc Phượng đến giới thiệu…
Liễu Thi Cầm hướng nàng gật đầu cười: “Gặp qua Nhị thánh nữ!”
“Chào cô!” Hoa Ngọc Phượng gật đầu đáp lại, thái độ không mặn không nhạt…
Yên Nhược Tuyết chu môi, hướng về Liễu Thi Cầm áy náy cười một tiếng, hiển nhiên tính cách của vị sư tỷ nhà mình luôn cao ngạo như vậy…
Liễu Thi Cầm lắc đầu tỏ vẻ không sao, trong lòng thầm nghĩ:
“Hình như Hậu Cung còn thiếu một nữ Chiến Trận Sư?”