Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 179: Trước bầy Cá Mập

Nhìn vẻ mặt phong tình vạn chủng, ẩn trong nét lạnh lùng là vô hạn quyến rũ của Thủy Nương Khanh, Lạc Nam thỏa mãn mỉm cười, vươn tay ôm lấy nàng…

Nhìn đôi môi màu tím còn động lại một dòng chảy nhỏ màu trắng, hắn lấy tay ôn nhu lau đi…

“Có thể giải Phong Ấn cho ta được rồi chứ?”

Thủy Nương Khanh cũng không thể thiếu văn hóa đem chất lỏng còn lại trong miệng nhổ ra ngoài, chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống, lườm hắn chằm chằm hỏi…

“Nàng quá tuyệt, ta say mê chết mất!” Lạc Nam đắm đuối ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt trần, lẩm bẩm nói…

“Đừng được nước làm tới!” Thủy Nương Khanh giận dữ, bàn tay đem côn thịt bóp chặt…

“A, nhẹ nhàng một chút! Nó hỏng mất sau này nàng hối hận…” Lạc Nam giật thót người la oai oái…

“Hừ, liên quan gì tới ta?” Thủy Nương Khanh gương mặt đỏ ửng, hừ một tiếng…

“Được rồi, được rồi…nàng ngồi xếp bằng, ta giải phong ấn…” Lạc Nam cười khổ nhận thua…

Thủy Nương Khanh liếc xéo hắn, lúc này mới khoanh chân ngồi…đưa tấm lưng trắng nõn nà có Phong Ấn về phía hắn…

“Một…hai…ba…bốn…” Lạc Nam như bị định trụ, mở miệng lẩm bẩm…

“Ngươi còn muốn giở trò gì?” Thủy Nương Khanh yêu kiều quát…

Lạc Nam cười cười, hắn đang đếm sốt nốt ruồi xinh xắn trên người nàng, bất quá ngoài mặt ra vẻ nghiêm chỉnh nói:

“Không có gì, lát nửa sẽ rất đau rát, nàng chịu khó một chút…”

Thủy Nương Khanh hít sâu một hơi gật đầu, dùng Dị Hỏa thiêu đốt da thịt đương nhiên khủng bố, bất quá trong tình huống này đương nhiên không còn cách nào khác…

Lạc Nam hít sâu một hơi, ba loại Dị Hỏa cùng lúc xuất hiện trên tay…cũng chính là Đế Diễm của hắn…

Không gian trở nên vặn vẹo và hóa thành hư vô trước sức nóng kinh khủng của nó, nhìn về chữ “Phong” trên tấm lưng trần tuyệt diệu kia, hắn cắn răng…bàn tay mang theo Đế Diễm ấn vào…

“AAAAA”

Vô tận đau nhứt truyền đến da thịt, Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy đau đến không muốn sống, hàm răng nghiến chặt…

Xèo xèo…

Âm thanh thiêu đốt không ngừng bá đạo tàn phá, Phong Ấn trên lưng nàng dần dần tan biến…Cùng với đó là da thịt và máu huyết trên lưng của Thủy Nương Khanh không ngừng mất đi, Lạc Nam thậm chí có thể nhìn thấy Bạch Cốt bên trong…

Thủy Nương Khanh hai mắt khép hờ, ý chí kiên định chống chọi với cơn đau rát khủng bố…

Khác với Lạc Nam, nàng không phải chủ nhân của Dị Hỏa, muốn mượn lực lượng của nó để phá giải Phong Ấn thì phải gánh chịu nổi đau xác thịt…

Dù sao thì Phong Ấn bám trụ lên lưng nàng…

Nếu không hoàn toàn tiêu hủy phần lưng, làm sao có thể phá giải?

“Cố lên bảo bối…còn một chút thôi!”

Lạc Nam nhìn bộ dạng thống khổ của nàng mà trái tim tê rần, hận không thể thay thế nàng gánh chịu, cắn răng đẩy nhanh tốc độ…

“Hừ hừ…” Thủy Nương Khanh nằm co quắp trên mặt đất, phần lưng đã biến mất hai phần, thê thảm đến cực điểm….

Cùng lúc đó, tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ cũng dần trở lại…

Trước ánh mắt của Lạc Nam, trong cơ thể nàng, một làn nước quỷ dị màu Xanh Lục mang theo vô tận niết bàn lực nhanh chóng xuất hiện, bao trùm lấy vết thương trên lưng Thủy Nương Khanh…

Niết Bàn Linh Thủy của nàng…

Từng tế bào mới được sinh ra, tốc độ không quá nhanh chóng, nhưng lại khiến Lạc Nam vui mừng…

Vết thương do 3 loại Dị Hỏa để lại không phải chuyện đùa, dù có là Luyện Hư Kỳ bình thường thì cũng phải tịnh dưỡng vài tháng…

Nhưng Thủy Nương Khanh sở hữu Dị Thủy, theo ước tính của Lạc Nam, chỉ cần bốn đến năm ngày nàng sẽ hoàn toàn khôi phục…

Tốc độ như vậy đã rất khủng bố…không hổ danh là Niết Bàn Linh Thủy, có thể Niết Bàn tất cả vết thương…

“Nương Khanh, còn đau không?”

Hắn cúi xuống sắp xếp lại mái tóc có phần rối bời của nàng, vuốt ve mồ hôi lấm tấm trên má ngọc, ôn nhu hỏi…

“Đỡ hơn nhiều rồi, bất quá cơ thể ta hiện không có sức lực…” Thủy Nương Khanh thở hổn hển, đôi môi màu tím mê người không biết từ bao giờ đã tái nhợt, dù đã khôi phục tu vi nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng…

Bất quá toàn bộ lực lượng của thân thể lúc này đã tập trung để điều trị vết thương dữ tợn, ngay cả sức động đậy đầu ngón tay cũng không có…

Lạc Nam nghe vậy, diệu dàng bế lấy nàng, bàn tay nhẹ vung, hàn loạt Linh Thạch xuất hiện nằm rải rác xung quanh, gia tăng tốc độ khôi phục của Thủy Nương Khanh…

Nhìn vết thương dữ tợn của nàng đang bắt đầu chậm rãi lành lại, thỉnh thoảng lau đi mồ hôi trên thân thể nàng…

Nhìn nam nhân tỷ mỉ chăm sóc, Thủy Nương Khanh trong mắt lóe lên một tia phức tạp, khép lại đôi mắt tiến hành vận công…

Thời gian chậm rãi trôi đi…

Hắn cứ ngồi ôm nàng như vậy, cho đến ngày thứ 3…

Vết thương trên lưng Thủy Nương Khanh đã kết vảy, chỉ còn lại ngoại thương, nàng xoay người đứng dậy, từ tốn mặc vào y phục, che lắp đi thân thể mê người trước ánh mắt tiếc nuối của hắn…

Lạc Nam thở dài một hơi buồn bả, nàng đã trở lại là nữ Luyện Hư cường giả, thực lực cũng khôi phục tám phần mười…

Khoảng hai ngày tiếp theo sẽ khỏi hẳn…

Đó là nhờ Dị Thủy và số lượng lớn Linh Thạch mà Lạc Nam bỏ ra…

“Còn không mau mặc lại y phục?” Thủy Nương Khanh thấy tên này vẫn còn trần truồng ngồi trên mặt đất, lườm hắn một cái, thản nhiên bước ra khỏi phòng…

Lạc Nam xoa xoa mũi, cũng đứng dậy mặc lấy y phục…

Đứng cạnh lan can thuyền, Thủy Nương Khanh dang rộng hai tay hít thở mùi vị của biển, hiện tại vừa lúc bình minh…mặt trời vừa ló dạng, thỉnh thoảng có đàn cá heo tung tăng nhảy múa, những chú hải âu bay lượn trên bầu trời…cảnh tượng nên thơ đến cực điểm…

Cố gắng xua tan hình ảnh của những ngày ngắn ngũi vừa qua, cưỡng ép ngăn lại trái tim đang đập nhanh, nàng biết vẫn còn một trận chiến quan trọng phía trước…

Nhưng viễn cảnh hiện tại đã sáng sủa hơn nhiều, ít nhất bọn hắn đã không còn bị Phong Ấn, không còn là cá nằm trên thớt mặc người khác mổ xẻ…

Cũng đồng nghĩa với lần này nàng đặt cược đúng rồi…

Kẻ địch vẫn chưa biết chuyện này, đó là một lợi thế rất lớn…

Nhưng còn Thủy Mặc…

Nghĩ đến đệ đệ, trong mắt Thủy Nương Khanh xuất hiện vẻ lo lắng…

“Lo lắng cho tiểu tử đó sao?”

Một âm thanh như nói lên tiếng lòng của nàng, Lạc Nam đã đến bên cạnh…

Thủy Nương Khanh không ngần ngại gật đầu, cắn cắn môi nói:

“Con tin vẫn còn trong tay bọn hắn, chúng ta vẫn không thể vọng động…”

Dù đã khôi phục tu vi, nhưng nếu Hắc Sát lại tiếp tục dùng tính mạng Thủy Mặc uy hiếp nàng, sẽ phải ứng xử ra sao đây? Chẳng lẽ lại tiếp tục nhận Phong Ấn?

Lạc Nam cười cười, nhìn thẳng ra biển, thản nhiên nói:

“Cứ buông tay mà chiến…dù nàng lấy mất đầu của Hắc Sát kia, tiểu tử Thủy Mặc vẫn không bị mất một cọng lông chân…”

Hắn sao có thể không nghĩ đến an nguy của tên em vợ tương lai đây? Nếu tiểu tử này xảy ra chuyện, ngày sau Thủy Nương Khanh phải tiếp quản Hải Hồng Phái, làm sao có thể theo hầu hạ hắn?…

Lạc Nam thậm chí còn lo cho bản thân Thủy Mặc hơn Thủy Nương Khanh nữa kìa…

Thủy Nương Khanh không biết tên này đã có ý định bắt cóc nàng, nghe hắn bảo đảm an nguy của người đệ đệ, đôi mắt đẹp lóe sáng:

“Ngươi có dự tính gì? Mau nói ta nghe!”

“Mọi chuyện tự ta có yên bài, nếu tiểu tử kia xảy ra chuyện, cứ tính toán lên người ta!” Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực tự tin nói…

“Ra vẻ thần bí!” Thủy Nương Khanh bĩu đôi môi đầy đặn, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác ấm áp…

Nàng mặc dù không biết nam nhân này đã an bài những gì, nhưng không do dự một lần nữa lựa chọn tin tưởng hắn…

“Đem tu vi áp chế đi, hai ngày không lâu đâu…” Lạc Nam cười nói…

Thủy Nương Khanh gật đầu, hai người đem tu vi áp chế xuống Luyện Khí Sơ Kỳ như lúc bị phong ấn…

Chỉ là lần này, bọn họ có thể dễ dàng khôi phục tu vi ở bất kỳ lúc nào theo ý muốn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK