Sắc mặt đám người thay đổi, không hiểu vì sao lão gia tử sao lại từ chối dụ hoặc lớn như vậy?
“Hừ, ta và ngươi vốn không quen biết nhau, đột nhiên muốn đính hôn, có bệnh không?” Ái Tâm rốt cuộc tìm được chỗ xả, hướng về Hải Tam trừng mắt quát…thái độ lịch sự ban đầu cũng chẳng còn…
Tên này từ đầu tới cuối muốn đính hôn với nàng, nhưng tất cả mọi chuyện đều hỏi ý kiến gia gia, đối với nàng chưa hề ngó đến, rõ ràng xem nàng như công cụ hôn nhân, kẻ ngu cũng nhìn ra được…
Hải Tam sắc mặt hơi trầm xuống, mọi chuyện hoàn toàn không theo sự sắp đặt của hắn, lão gia tử này đối với điều kiện mê hoặc như vậy lại khẳng khái từ chối, quả thật khó hiểu đến cực điểm…
“Ái Tâm muội nên suy nghĩ lại, gia gia muội tuổi tác đã cao, nếu không đột phá Trung Kỳ, hậu quả không thể lường được, muội thật sự không thương hắn sao?” Hải Tam hướng về Ái Tâm khuyên nhủ, giọng điệu ám chỉ rõ ràng, nếu Ái gia tử không đột phá sẽ hết thọ nguyên mà chết, ngươi thân là cháu gái cũng không thể bất hiếu…
“Cái này…” Ái Tâm sắc mặt trắng nhợt, nàng quả thật không muốn mất đi gia gia…
“E hèm…”
Lão gia tử đột nhiên ho khan thu hút sự chú ý của đám người, chỉ thấy hắn nhìn Hải Tam cười nói:
“Hình như Tam thiếu hiểu lầm, như đã nói…lão già ta xương cốt đã yếu, không muốn đến Hải Cung xa xôi tu luyện, bởi vì ta thích ngồi ở nhà mình tu luyện hơn…”
Trong ánh mắt của đám người, hắn cười tủm tỉm thò tay vào trong ngực, lấy ra một khối ngọc bội…
Ngọc bội vừa ra, hừng hực liệt hỏa cùng thủy linh lực hòa lẫn đan xen, thậm chí ngay cả không gian cũng cấp tốc nứt vỡ…
“Cái này…” Đám người sắc mặt mộng bức, Ái Chấn cùng đám trưởng lão một mặt khiếp sợ…
Ngay cả Hải Hùng cũng ngưng trọng nhìn chằm chằm ngọc bội kia, khí tức trên nó lưu chuyển khiến trái tim hắn đập thình thịch…
Hải Tam càng là như nghĩ đến điều gì, cơ mặt bắt đầu co giật…
Ái lão gia tử tay cầm ngọc bội, vuốt vuốt râu cười tủm tỉm nhìn sang Lạc Nam vẫn im lặng ngồi đó mở miệng:
“Tiểu Nam vốn đến bái phỏng Ái gia chúng ta trước cả Hải Hùng trưởng lão, bất quá lão đầu ta có hứng thú với vị thanh niên thiên tài này, nên bí mật mang theo hắn về đình viện của mình tán gẫu…”
“Tiểu Nam là một thanh niên hào hiệp trượng nghĩa, biết bộ xương già của lão phu sắp không trụ được bao lâu, lập tức dâng tặng một môn Linh Cấp Cực Phẩm công pháp…hơn nữa còn là loại Thủy Hỏa đồng tu công… nói ra thật ngại quá haha…”
“Cái gì? Linh Cấp Cực Phẩm?” Đám người đứng bật dậy, cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ…
Lão gia tử thấy đám người một mặt mộng bức, tròng mắt đắc ý không sao lắng được, giọng điệu tràn ngập tán thán nói:
“Ta đối với Tiểu Nam tràn ngập thưởng thức cùng tán thành, bỏ qua da mặt già nua có ý tác hợp cho hắn và cháu gái…nhưng nhận được câu trả lời có phần ngoài ý muốn…”
“Trả lời gì?” Ái Tâm trái tim đập gia tốc, thở hổn hển hỏi…
Đám người lập tức vểnh tai…
Lão gia tử cười tủm tỉm, cố gắng giả giọng thiếu niên cùng bộ mặt chân thành nhất có thể, trầm thấp nói:
“Được gia gia vừa mắt chính là phúc khí của tiểu tử, bất quá ta tôn trọng Ái Tâm tiểu thư, chuyện hạnh phúc của nàng phải do bản thân nàng tự quyết định, gia gia tốt nhất để chúng ta thuận theo tự nhiên…”
Ái Tâm nghe xong, đôi mắt xuất hiện một tầng hơi nước, quay phắt lại hướng về người thanh niên đang mỉm cười nhìn mình kia, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể như được ngâm trong mật ngọt…
“Tiểu Nam…” Nàng thất thần lẩm bẩm, không nói nên lời…
“Ngốc, ta đã bảo yên tâm…nàng lo lắng làm gì?” Lạc Nam truyền âm trách cứ…
“Hứ” Ái Tâm nũng nịu hừ, trở về bên cạnh hắn rót trà, một đôi mắt đẹp chưa từng rời khỏi…
“Hay, nói rất hay! Nên như vậy…tán gái phải dựa vào bản lĩnh…” Ái Chấn vỗ đùi cái đét, hướng về Lạc Nam nâng lên ngón tay cái…
“Tiểu Nam nói rất hay, nếu năm xưa lão phu có một phần lòng dạ của ngươi cũng sẽ không độc thân như hiện tại a…” Một lão già trưởng lão Ái gia lệ rơi đầy mặt, ánh mắt lâm vào xa xăm…
“Haiz, Tiểu Nam nói rất đúng, bất quá ta lại không có cháu gái, thật tiếc a…” Một nữ trưởng lão tiếc nuối thở dài…hận không thể tự gả cho Lạc Nam…
“Còn không phải sao? Bất quá lão gia tử ngươi được Tiểu Nam tặng đồ tốt, vậy mà không nói với chúng ta…” Đại trưởng lão trừng mắt, chỉ là vẻ mặt tràn đầy nụ cười…
“Đúng, công pháp Linh Cấp Cực Phẩm, lễ vật này thật sự quá lớn…” Một đám Ái gia cao tầng ném về Lạc Nam ánh mắt cảm kích…
“Các ngươi không thể trách lão phu, vốn ta đã không nhịn được muốn bế quan tu luyện, lại bị động tĩnh nơi này gây rối, không thể không xuất hiện…” Ái lão gia tử liếc mắt về phía Hải Hùng như cười như không…
Toàn bộ Ái gia nhìn về Hải Tam ba người với ánh mắt quái dị…
“Khốn kiếp…”
Hải Tam sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm, thân hình tức đến mức phát rung…thậm chí cảm giác một ngụm máu tươi đang tích tụ nơi lồng ngực…
Hai nắm tay hắn siết chặt đến rỉ máu…
Nghĩ lại từ đầu đến cuối mình tính toán, tự biên tự diễn, nghĩ rằng ăn chắc trong tay…
Thì ra tất cả đều là làm nền cho người khác…
Người ta thậm chí chỉ ngồi uống trà, không thèm nói một câu, lại thản nhiên gián tiếp tát trực diện vào mặt mình…quá mức ê chề…
Hải Tam hắn trở thành trò hề lớn nhất đến nay, một thằng hề của thế kỷ…
Lần đầu tiên trong đời, Hải Tam cảm thấy mình không biết giấu mặt vào đâu nữa rồi…thế giới xung quanh toàn bộ đều như đang cười nhạo hắn…
Hải Hùng và Trầm Chí sắc mặt cũng đã sớm tái nhợt, lại bất lực không nói nên lời… thiếu chủ nhà mình lợi dụng công pháp Linh Cấp Thượng Phẩm của Hải Cung ra oai… nào ngờ Ái gia người ta đã sớm được tặng Linh Cấp Cực Phẩm…
Sự chênh lệch quá mức to lớn… Bất kể là lòng dạ, khí độ hay tài sản…
Trong lúc nhất thời, cả đám không biết nên giấu mặt vào đâu cho hết nhục…
Ái Tâm bất chợt đứng dậy, nhìn Hải Tam nhoẻn miệng cười rạng rỡ, u ám trong lòng quét sạch sành sanh, gằn từng chữ nói:
“Ý tốt của Tam thiếu Ái Tâm xin nhận, chỉ là ta đã có người trong lòng, xin tự trọng rồi…”
Hải Tam đôi mắt đỏ ngầu, ức chế cảm giác nhục nhã trong lòng, khàn khàn mở miệng:
“Chúc mừng Ái Tâm muội muội, tại hạ có việc đột xuất xin phép cáo từ…”
Nói xong dùng tốc độ nhanh nhất thả người bay đi, Hải Hùng cùng Trầm Chí hoảng hốt đuổi theo…
Bên trên không trung…
“Phốc…”
Rốt cuộc không nhẫn được nữa, Hải Tam một ngụm máu tươi cuồng phún, oán độc gầm lên:
“Nhục nhã hôm nay, bổn thiếu xin thề hoàn trả gấp trăm vạn lần…”