Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322: Mục tiêu của Nguyệt Kỳ

Cảnh tượng diễn ra khiến tập thể người có mặt không kịp lấy lại tinh thần, từ khi Băng Trường Không bóp nát lệnh bài cầu cứu cho đến khi chính hắn bị nắm cổ xách đi, tất cả thật quá đột ngột, quá mức ngoài dự tính…

Mặc dù bọn hắn biết tam nữ là đồ đệ của Cuồng Bạo Nữ Vương, nhưng ít ra lão Hoàng Đế cũng xuất hiện nói vài câu uy phong, sau đó xuống nước làm hòa mới đúng…

Nào ngờ trực tiếp nhận sai, đem Băng Trường Không cho cút trở về, không chút nào quan tâm đến mặt mũi của Băng Huyền Đế Quốc…

Mà tam nữ Diễm Nguyệt Kỳ càng là hai mặt nhìn nhau, lại âm thầm cười khổ, uy danh của sư phụ cũng quá lớn đi, vậy mà chưa xuất hiện đã dọa chạy một vị có thể là Hợp Thể Hậu Kỳ cường giả…

“Quả nhiên là Lão Hoàng Đế, tầm nhìn không phải người trẻ tuổi có thể so sánh!” Một vị lão tổ môn phái mở miệng cảm thán, tràn ngập đồng cảm với gia gia Băng Trường Không.

Hầu hết người ở đây đều không nghĩ đến một điều, Võ Tam Nương hiện tại đã đứng trên đỉnh thế gian không nhúng tay vào phần lớn các sự vụ, lại lấy tâm cảnh của một cường giả nhìn xuống, cư xử đã có phần chuẩn mực hơn rất nhiều…điều đó có phần làm giảm đi uy phong vốn có của nàng…để người đời không mấy sợ hãi…

Nhưng chỉ những lão quái vật sống lâu năm, từng may mắn chứng kiến Võ Tam Nương khi còn trẻ một đường quật khởi đến lúc trưởng thành, chứng kiến vô số thủ đoạn tàn bạo không thể miêu tả của nàng mới thật sâu để lại ám ảnh trong tâm trí, chỉ cần nghe đến cái tên đã trở nên khiếp sợ chạy trốn…cái danh hiệu Cuồng Bạo Nữ Vương không phải tự nhiên mà có, mà là một đường thô bạo giết chóc nên được tôn.

Gia gia của Băng Trường Không chính là một trong những lão quái vật đó, khi nghe đến thằng cháu mình đắc tội đồ đệ của nữ nhân tàn bạo kia, hắn hận không thể lập tức cho thằng này hai cái tát, bất quá vì uy nghiêm của Hoàng gia nên mới cố gắng nhẫn nhịn…

Sau lần này, chỉ sợ cái ghế Hoàng Đế của Băng Trường Không ngồi chẳng được lâu nữa, cũng là cột mốc quan trọng để sự kiện Thái Tử chi tranh tiến vào giao đoạn cao trào nhất từ trước đến nay…

“Xong…triệt để xong rồi!” Tiểu nguyên anh của Diễm Vô Trần không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, hắn biết kết cục sắp tới của mình…

Tô Nhan thản nhiên điều khiển đám dây leo trói hắn mang theo, phi thân mà đến bên cạnh hai nữ…

Diễm Nguyệt Kỳ hướng nàng mỉm cười gật đầu, cũng không nhiều lời khách khí, tỷ muội các nàng không cần những lời cảm ơn sáo rỗng…

Ánh mắt lạnh như hàn băng nhìn xuống Diễm gia, Diễm Nguyệt Kỳ nhếch miệng, lẩm nhẩm nói:

“Nên chôn vùi!”

Tần Mộng Ảnh cùng Tô Nhan nghe vậy biến sắc, xem ra sư tỷ là thật tâm muốn đem toàn bộ gia tộc của mình hủy diệt…đừng thấy bề ngoài nàng thản nhiên ung dung, nhưng nổi khổ trong lòng khi đưa ra quyết định đó mấy người thấu hiểu?

Vốn với tính cách sát phạt quyết đoán của Diễm Nguyệt Kỳ, một lời không hợp đã đủ ra tay giết người rồi, nhưng trước đó nàng đã nhiều lần nhân nhịn, thậm chí cho Diễm gia đám lão già cơ hội quay đầu, cơ hội lựa chọn…Đáng tiếc, tất cả chỉ đổi lấy là sự phản bội…

Viêm Hỏa Chu Thiên Trận tản đi, di chứng từ Viêm Hỏa Đan đã đến, tám tên trưởng lão không thể sử dụng Viêm Hỏa, linh lực trong người cũng cạn kiệt sau trận chiến, suy yếu ngã trên mặt đất…

“Gia chủ…xin suy xét lại!”

Diễm Địa dẫn đầu đám lão già, toàn bộ quỳ trên mặt đất, gương mặt xám như tro tàn lên tiếng vang xin…

Bịch bịch bịch…

Toàn bộ trưởng lão quỳ xuống, liên tục cúi lạy, vùng trán nện bịch bịch vào mặt đất…

Chưa dừng lại ở đó, vô số Diễm gia tộc nhân cũng cúi xuống quỳ lại, số ít người không nhịn được bật khóc nức nở, hối hận bao phủ tâm trí, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ…

Bọn hắn sai không? có sai…sai rất nhiều…

Từ khi Lạc Thanh Liệt tiến vào Diễm gia thương nghị kế sách lật đổ ngôi vị Gia chủ, tin tưởng bầu không khí có sự thay đổi, không phải là bí mật tuyệt đối gì, chỉ cần xuất hiện một người còn lòng trung thành với Diễm Nguyệt Kỳ, liều lĩnh đứng ra mật báo cho nàng một tiếng khi vừa quay về gia tộc, mọi chuyện đã hoàn toàn khác.

Thậm chí khi nàng đại chiến cùng đám trưởng lão, nếu có một tộc nhân Diễm gia đủ can đảm đứng về phía nàng, Diễm Nguyệt Kỳ cũng sẽ cảm thấy ấm lòng…

Nhưng không hề có ai, không một ai có lòng trung thành với nàng, Diễm gia đã trở thành nơi xa lạ…

Đối với người xa lạ, ai muốn nàng chết, nàng sẽ giết đối phương…

Sát khí hóa thành thực chất, hư ảnh Kim Ô tàn bạo rít gào, móng vuốt sắt lẹm chọp lấy tiểu nguyên ảnh của Diễm Vô Trần, dùng lực bóp mạnh…

“KHÔNG!” Diễm Vô Trần tuyệt vòng gào rú…

ẦM…

Nguyên anh nổ tung thành từng mãnh, ngay cả chút cặn cũng không để lại…

Thấy tình cảnh này, Diễm Viêm Thương cùng Diễm Nhật phun một ngụm máu, tuyệt vọng bao phủ tâm trí bọn hắn, chính thức bất tỉnh nhân sự…

Bọn người Diễm Địa co quắp trên mặt đất, bọn hắn triệt để xong rồi…

“Một trong hai kẻ cầm đầu đã chết, Lạc Thanh Liệt quá giảo hoạt, trốn vào vòng không gian nên ta không giết được hắn!” Tần Mộng Ảnh thở dài một hơi nói ra.

“Muội truy sát hắn…”

Diễm Nguyệt Kỳ nghe vậy gật đầu, quay đầu nhìn Tần Mộng Ảnh và Tô Nhan đứng bên cạnh, thắc mắc hỏi:

“Hai muội lần này sao viện trợ đúng lúc quá vậy? là sư phụ thông báo sao?”

Tần Mộng Ảnh nghe hỏi như vậy, trong lòng nhất thời chua chua hừ một tiếng, đem sự việc Hàn Thẩm là nội gián trong Viêm Diễm Bang nói ra, chính nàng là người thông báo, mà tất cả đều là tên xấu xa Lạc Nam an bài từ lâu…

Diễm Nguyệt Kỳ nghe đến đây, sát khí trong lòng tiêu tan đến tám phần, một trái tim nhảy lên thình thịch, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào…

Nam nhân kia dù không ở bên nàng, nhưng đại nạn của nàng đều nhờ hắn mà hóa giải, Lôi Đế Trượng là hắn cho nàng, thực lực là hắn cho nàng, ngay cả tin tức quan trọng tìm người chi viện cũng là hắn sắp xếp…

Nghĩ đến đó, ánh mắt Diễm Nguyệt Kỳ không giấu được hạnh phúc, hận không thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn…

Cảm thấy quyết tâm rời bỏ Diễm gia của mình sáng suốt đến cực điểm, thân thể yêu kiều bay lên không trung, hai cánh tay thon dài nâng lên đỉnh đầu…

Một quả cầu lửa khủng bố cấp tốc được hình thành, bên trong ẩn chứa hai loại Dị Hỏa với sức tàn phá khủng bố…

Không khí xung quanh quả cầu không ngừng bị hút vào, tất cả ở trạng thái chân không…

Minh Hỏa Diệt Giang Sơn…

Vũ kỹ trấn giáo của Hỏa Minh Giáo mà Lạc Nam đưa nàng tu luyện, uy lực bá đạo từng dùng để tiêu diệt một Vương Triều…nay Diễm Nguyệt Kỳ dùng nó để chôn vùi toàn bộ Diễm gia…

“Xong…xong hết rồi…” Diễm Địa đám người nhắm mắt ngửa cổ, chấp nhận cái chết…

Diễm gia lúc này như ngày tận thế, tiếng khóc than, tiếng kêu hối hận, tiếng oán trách, mắng chửi Diễm Vô Trần vang vọng khắp mọi nơi…

“Toàn bộ người phụ thuộc lãnh thổ Diễm gia nghe đây, từ hôm nay Diễm gia chính thức xóa tên, các ngươi có thể lựa chọn rời đi hoặc ở lại sinh sống, tùy theo số mệnh!”

Âm thanh lạnh lùng bao trùm Linh Lực vang vọng đất trời, đó là câu trả lời nàng dành cho vô số thế lực, vô số sinh mệnh nhỏ yếu sống trong Diễm gia, những người mà dù chỉ là phàm nhân, vẫn được Diễm Nguyệt Kỳ che chở và đối xử bình đẳng…không phân thấp hèn, không phân địa vị…

“Hu hu, Diễm gia chủ xin đừng bỏ rơi chúng ta! huhu, cầu xin người” Một đứa bé trai trong thành trì phụ thuộc Diễm gia đột ngột cất tiếng khóc rống…hết sức thê lương…

Cha mẹ đứa trẻ nước mắt lăn dài ôm chặt con trai mình, nhìn y phục trên người bọn họ rõ ràng chính là một đôi nông dân…phàm nhân chân chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK