Nhân gian thường miêu tả về Thao Thiết: Miệng rộng, thân ngắn, hung ác, tham lam…vì thế nên thường được trang trí trên các bát ăn cốc uống ngày xưa nhằm nhắc nhở con người về việc ăn uống vô độ…
Không nghĩ tới con sủng vật nhỏ của Ngự Hàn lại có một tia huyết mạch của Thao Thiết…
Nhìn Thao Thôn Cẩu của mình bá đạo tuyệt luân, Ngự Hàn vội vàng lùi nhanh về phía sau, cất tiếng cười to sảng khoái:
“Giết hắn, ăn sạch hắn, cho hắn biết Ngự Thú Chiến Tông lợi hại như thế nào!”
Theo hiệu lệnh của Ngự Hàn, Thao Thôn Cẩu ngửa mặt lên trời hét dài, mở ra cái miệng rộng như chậu máu của mình, cấp tốc lao về phía Lạc Nam…
Trong lúc nhất thời, ba loại công kích mạnh mẽ nhằm vào hắn…
Lôi đình của Lạc Vũ…
Móng vuốt của Phàm Sơn…
Miệng rộng của Thao Thôn Cẩu…
Lạc Nam một chọi ba…nhưng vẫn bình tĩnh dị thường…
Hết sức đột ngột…
Giao Vương Kích xuất hiện trên tay…
Huyết Sắc Chiến Giáp, Huyết Sắt Chiến Ngoa bao trùm toàn thân…
Hắn vươn người nhảy lên…
RỐNG……
Theo một âm thanh ngạo thị quần hùng, một thân ảnh khổng lồ bao trùm trong biển lôi đình màu tím xuất hiện dưới thân Lạc Nam…
Hắn vừa vặn rơi trên lưng thân ảnh đó…
Lôi Đình vừa xuất hiện bao phủ toàn bộ thiên không, so với Lôi Đình của Lạc Vũ càng bá đạo hơn, càng hung hăng hơn, càng dữ tợn hơn…
Đối diện ba công kích khủng bố kia, một tia lôi đình màu tím từ không trung cấp tốc hàng lâm mà xuống…
Đem toàn bộ công kích của đối thủ đẩy lùi…
Lôi Đình của Lạc Vũ trực tiếp bị nghiền nát…
Phàm Sơn bị đánh bay ra ngoài…
Mà Thao Thôn Cẩu đem lôi đình màu tím vô tình nuốt vào trong miệng, đau đớn gầm lên một tiếng, kiêng kỵ vô cùng nhìn thứ vừa xuất hiện…
Dù sao nó cũng chỉ có một tia huyết mạch mỏng manh của Thao Thiết mà thôi, không phải Thần Thú chân chính nên không thể nuốt được vạn vật như Thao Thiết…
Lúc này, đám người mới ngỡ ngàng lấy lại tinh thần, nhìn Lạc Nam như một chiến thần trong áo giáp, cùng tọa kỵ oai phong đến cực điểm, như một tôn bá chủ trong cùng giai…
Thuần một màu lông trắng xen lẫn tử sắc hoa văn, đôi cánh ngạo nghễ vươn dài hàng dặm, thân sư tử đầu đại bàng, lôi đình lấp lóe toàn thân, linh hoạt bay lượn trên bầu trời, tứ chi lực lưỡng…
Tử Lôi Sư Bàng…
“Tử Lôi Sư Bàng? Loài dị thú này không phải đã duyệt tuyệt từ thời Thượng Cổ hay sao?” Ngự Hàn sắc mặt tái mét, không dám tin lẩm bẩm trong miệng…
Ngự Thú Chiến Tông có nghiên cứu về hầu hết chủng loại yêu thú từng xuất hiện trên đại lục…
Đối với Tử Lôi Sư Bàng hắn hiểu hơn ai hết, đây là Dị Thú lai giữa hai loài yêu thú hung mãnh có tiếng từ Thượng Cổ…
Lôi Đình Sư Vương và Tử Vũ Đại Bàng…
Ngự Thú Chiến Tông từng có giai đoạn bỏ ra vô số tài nguyên muốn lai tạo nên Yêu Thú này, để nó tái hiện thế gian nhưng không được…
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải, nhưng lại thuộc về kẻ địch của hắn…
Trong lúc nhất thời, Ngự Hàn ghen ghét đến phát cuồng, ngửa mặt lên trời gào rống:
“Giết hắn, ta muốn đoạt Tử Lôi Sư Bàng!”
Vô số nữ tử nhìn hình dạng oai phong cưỡi thú của Lạc Nam, ánh mắt trở nên mê ly, dù là Hoa Ngọc Phượng hay Nam Cung Uyển Dung cũng không ngoại lệ…
RỪ
Hàn Sơn bị đánh bay, nhưng rất nhanh lại quay về, không biết sống chết đâm móng vuốt mạnh về Lạc Nam…
“Lạc Nguyệt Băng Chưởng – Nộ Lôi Oanh Thiên”
Lạc Vũ nộ hống, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lạc Nam oai phong lẫm lẫm, lớn tiếng rít gào…
Theo sau đó, hai cánh tay hắn vươn lên, hai loại Linh Lực cấp tốc được ngưng tụ, hình thành hai loại Thiên Cấp Vũ Kỹ mạnh mẽ cùng một lúc…
Một tay Băng, một tay Lôi…
Mang theo thế công bá đạo, nghiền ép vỗ xuống hướng Lạc Nam…
Không thể không nói thiên phú của tên này quả thật kinh khủng, đổi lại thiên tài bình thường không phải đối thủ của hắn…
Mà Thao Thôn Cẩu cũng bình phục vết thương, một lần nữa hé ra cái miệng rộng, chỉ là lần này nó không hút vật chất, trái lại ngưng tụ thành một quả cầu hắc ám khổng lồ, mang theo lực lượng hủy diệt hết sức khủng bố…
Lại một lần nữa, ba kẻ thù mạnh nhất hiện trường dồn toàn lực tấn công Lạc Nam…
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
Đối với ba loại công kích cùng lúc tiến đến, Lạc Nam ngồi trên lưng Tiểu Sư cười gằn một tiếng, Giao Vương Kích trong tay quét ngang một cách thô bạo…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam bị chấn động hai tay tê dại, Tiểu Sư bị lực đạo mạnh mẽ ép phải liên tục lùi về phía sau…
Mà đối diện với hắn, Lạc Vũ, Hàn Sơn, Thao Thôn Cẩu bị văng mạnh ra ngoài, chật vật đứng dậy…
“Làm sao có thể? Làm sao mạnh như vậy? kẻ từng là phế vật này tại sao lại mạnh như vậy? rốt cuộc là sao?” Lạc Vũ nhìn hai cánh tay be bét máu của mình, hai loại Thiên Cấp vũ kỹ cùng lúc thi triển là một trong các công kích mạnh nhất của hắn, lại liên thủ cùng hai đồng bọn mạnh mẽ, nhưng lúc này lại bị Lạc Nam đẩy lùi…
Hắn sao có thể không cảm thấy khó tin? Trong lúc nhất thời cảm thấy ghen ghét đến cực điểm…phế vật này nhất định đạt được một cơ duyên nghịch thiên nào đó mới thay đổi vận mệnh một cách kinh khủng như vậy…
Nếu giết được Lạc Nam, toàn bộ cơ duyên đó sẽ thuộc về hắn…trong mắt Lạc Vũ xuất hiện một tia tham lam, cùng lúc đó là một tia tà ác như ẩn như hiện…
…
Lạc Nam mặc kệ đối thủ nghĩ gì, hơi động ý niệm, Tiểu Sư tâm ý tương thông với hắn, hóa thành lôi đình, lao về Phàm Sơn…
Trước hết làm thịt tên Ma Cà Rồng này…
Giao Vương Kích trong tay Lạc Nam một lần nữa thô bạo đâm ra, Diễm Tâm Đỉnh chuyển động, nơi đầu kích có Dị Hỏa bao trùm, thế công không thể đỡ…
Phàm Sơn không biết sợ chết, rống lớn một tiếng, vô số máu huyết trên người trở nên ngưng tụ, hình thành móng vuốt chém về đầu kích của Lạc Nam…
ẦM…
Hắn như châu chấu đá xe, một lần nữa bị đập bay ra ngoài, cánh tay cháy rụi, thê thảm đến cực điểm…
Lạc Nam gương mặt sát khí kinh hồn, đối với Phàm Ẩn Tự không có hảo cảm gì, đám người này lại luôn miệng muốn nhằm vào Bạch Tố Mai của hắn, tội đáng chết…
Tiểu Sư một lần nữa muốn hóa thành Lôi Đình, tiếp tục truy kích…
Nhưng Lạc Nam lại đột ngột cười gằn một tiếng, bởi vì có hai loại công kích âm thầm lặng lẽ không biết từ bao giờ đã nhằm vào phía sau hắn…
Một Huyết Trảo dữ tợn âm trầm cùng một thanh Kiếm phủ đầy khí tức sát phạt…
Mục tiêu là sau ót của Lạc Nam…
Đáng tiếc, hắn nhanh nhẹn vươn ra Giao Vương Kích, quét về phía sau…
Hành động này khiến hai kẻ đánh lén giật mình, vội vàng đánh trượt mục tiêu vốn có…
KENG…
Hai loại công kích va đập vào Huyết Sắt Chiến Giáp, âm thanh Kim Loại va chạm vang lên, Lạc Nam vẫn hoàn hảo không tổn hại…
Mà Tiểu Sư phát hiện có người nhân lúc đánh lén chủ nhân mình, nó giận dữ ngửa đầu gầm rống:
RỐNG…….
Sư Tử Hống…thiên phú công kích của Tiểu Sư…
Âm ba vang vọng không trung mang theo uy lực của Lôi Đình, vô số người bị ảnh hưởng ôm đầu, thậm chí hai kẻ vừa đánh lén bị chấn đến hoa mắt chóng mặt, bị Lạc Nam một kích quét trúng, bay thẳng ra ngoài…
Lạc Nam lúc này mới quan sát hai kẻ vừa đánh lén hắn đang vươn người đứng dậy…
Một nam tử mái tóc màu đỏ như máu, có làn da tái nhợt, âm nhu vô cùng, trên tay là móng vuốt sắt nhọn…
Một tên khác diện mạo không rõ, bị áo choàng che phủ, nhưng vừa nhìn thanh kiếm Thiên Cấp Hạ Phẩm trên tay hắn đã biết là người của Cửu Cấp Thế Lực…
“Ta không đánh cùng vô danh tiểu tốt! Mau xưng tên ra!” Lạc Nam tay nắm Giao Vương Kích, trầm thấp quát lạnh, như nhất tôn chiến thần…
“Huyết Tử!” Nam tử mái tóc màu đỏ âm nhu mở miệng, ánh mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, đôi mắt tham lam nhìn qua chúng nữ…
Hắn không biết rằng, hành động theo thói quen này của mình đã khiến Lạc Nam đặt hắn vào danh sách một trong những kẻ phải giết…
“Haha, Vương Lân!” Phía sau lớp áo choàng, giọng điệu ngạo nghễ của thanh niên truyền ra…
Không biết từ bao giờ, Phàm Sơn đã trở về trạng thái bình thường, hiển nhiên lực lượng của máu Ma Cà Rồng đã hết…
Nhìn Lạc Nam và Bạch Tố Mai oán hận một cái, hắn nhanh chóng vứt bỏ Thẻ Bài trên người mình…
Truyền tống ra ngoài…thành công bảo toàn một mạng quèn…
Mà lúc này, Vương Lân và Huyết Tử cùng Lạc Vũ và Thao Thôn Cẩu đứng cùng một chiến tuyến, ngưng trọng nhìn Lạc Nam ở phía đối diện…
“Vương Lân sao? ta hình như không cùng Thiên Sơn Tiên Cảnh có xung đột a?” Lạc Nam khó hiểu hỏi…
“Đúng vậy, vì thế ngươi chỉ cần giao cho ta Vũ Kỹ Xuyên Tinh Chỉ kia, Vương mỗ sẽ tự động rời đi, không xen vào trận chiến này!” Vương Lân cười đặt ra điều kiện…
Lạc Nam ồ một tiếng, mở miệng cười hỏi: “Ngươi có hung thú với Xuyên Tinh Chỉ của ta? Cửu Cấp Thế Lực nghèo đến mức không có nổi Thiên Cấp Vũ Kỹ sao?”
Vương Lân bỏ ngoài tai lời Lạc Nam trêu chọc, sắc mặt trầm xuống: “Ta biết đòi hỏi nhiều hơn ngươi sẽ không chấp nhận, chỉ cần Xuyên Tinh Chỉ, ta lập tức rời đi!”
“Hahaha!” Lạc Nam đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười vang vọng vào tai của mỗi người…
Tiếng cười của hắn như chế giễu Vương Lân, khiến sắc mặt tên này giận dữ, nếu không phải kiêng kỵ thực lực của Lạc Nam hắn đã sớm giết người rồi, âm trầm quát:
“Ngươi cười cái gì?”
Lạc Nam dừng lại tiếng cười, sát khí lan tràn ra bốn phương tám hướng…
Cùng lúc đó, một âm thanh bá đạo tuyệt luân, thể hiện rõ phong phạm của một Bá Chủ vang vọng trên không trung:
“Một con kiến hôi như ngươi dám mở miệng uy hiếp Cự Long tại chín tầng trời, còn gì đáng buồn cười hơn sao?”