Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Câm miệng, trẫm cần ngươi dạy dỗ sao?” Bạch Sa Hoàng Đế thẹn quá hóa giận, một bàn tay tát lên mặt Bạch Liệt.

Tam Lão cùng Tứ Lão vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng…

Bạch Liệt gương mặt sưng phù, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ rất nhỏ, bất quá không dám chống lại, cúi thấp đầu xuống…

Bên trong Cảnh Địa, một thân ảnh với sắc mặt vặn vẹo bước ra…đầu óc hắn vẫn còn kịch liệt đau nhứt, Linh Hồn tổn thương không nhỏ…

Chính là Bạch Dương, sau khi bị trúng Tạc Hồn Thuật của Lạc Nam, tên này rốt cuộc tỉnh lại…

Vừa tiến ra ngoài, nhìn thấy đám người đang đứng, vội vàng phi thân lại:

“Tham kiến Phụ Hoàng!”

Bạch Sa Hoàng Đế tâm trạng đang không vui, miễn cưỡng gật đầu…

“Nhị ca, bắt được tặc tử kia rồi đúng chứ? ta muốn hắn sống không bằng chết!” Bạch Dương oán hận nghiến răng nghiến lợi…

Sắc mặt Tam lão cùng Tứ lão trở nên cổ quái, thầm nghĩ nếu không có con heo như ngươi kẻ kia chắp cánh cũng khó thoát…

Mà Bạch Liệt càng là hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Dương, hận không thể một cái tay quất bay thằng này…

Thấy biểu cảm của đám người, Bạch Dương vô thức mở miệng hét ầm lên:

“Không phải chứ? các ngươi nhiều người như vậy còn không bắt được hắn?”

Khóe miệng Bạch Sa Hoàng Đế giật giật, cưỡng ép phẫn nộ trong lòng, mở miệng chất vấn:

“Nói cho Trẫm chuyện lần này là thế nào?”

Tam Lão cùng Tứ Lão nhìn nhau, cung kính đem từ đầu đến cuối kể lại một lần…

Bạch Sa Hoàng Đế càng nghe càng giận, đặc biệt là đến thời điểm Bạch Dương mở cửa tiến vào, không nhịn được một bàn tay tát thẳng ra ngoài…

BỐP…

Bạch Dương răng bay tung tóe, lăn một vòng trên không trung…hết sức thê thảm.

“Hừ, phát lệnh truy nã Hồn Tu sở hữu Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, có diện mạo giống với Bách Hiểu Sinh…thân mang trọng thương và các đặc điểm khác của hắn trên toàn bộ Hoàng Triều, tiền trảm hậu tấu!” Bạch Sa Hoàng Đế nghiêm nghị hạ lệnh, sát khí kinh người, hắn cảm giác mình bị đối phương lừa một vố quá đau…

“Tuân lệnh Bệ Hạ!” Mấy người vội vàng chắp tay vâng dạ.

“Trẫm vào giúp Thái Thượng Hoàng, các ngươi gọi Tiểu Công Chúa tiến đến hỗ trợ!” Bạch Sa Hoàng Đế biết trấn áp Dị Thổ quan trọng hơn, đè xuống cơn giận trong lòng, một lần nữa lên tiếng phân phó…

Nói xong không cho đám người phản ứng, thả người bay vào Cảnh Địa…

Bạch Liệt đám người hai mắt nhìn nhau, lật đật rời đi làm nhiệm vụ được giao…

Trước khi đi không quên hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Dương một cái…

Bạch Dương cúi thấp đầu, tràn ngập ủy khuất, nước mắt lưng tròng…

Nửa canh giờ đã qua, Lạc Nam triệt để bị di chứng của Hỏa Hư Đan trong mười ngày tới…

Ngay cả Linh Lực từ Niết Bàn Linh Thủy cũng không thể vận chuyển để trị thương cho hắn…

Cơ thể Lạc Nam trọng thương vượt quá tám phần, sức công phá của Hợp Thể Kỳ thật sự quá lớn…mặc kệ Tiểu Na Di Phù đem mình truyền tống đến nơi đâu…

Trong quá trình truyền tống, hắn dựa vào chút sức lực cuối cùng đem mặt nạ của Bách Hiểu Sinh tháo xuống…

Sau đó còn khôn ngoan nốc vào vài chục viên Liệu Thương Đan mà Tiêu Thanh Tuyền cho mình trước đó…

“Chỉ hy vọng đừng truyền ta đến đầm rồng hang hổ.” Lạc Nam âm thầm hy vọng, ý thức triệt để lâm vào mê muội…

Hắn mất máu quá nhiều, đã không cầm cự được cho đến khi truyền tống hoàn tất…

Nơi đây bốn phía là vách đá cao, chim cầm tẩu thu nhẹ nhàng du tẩu, hoa thơm cỏ lạ bao phủ một vùng…

Trước sự xuất hiện đột ngột của kẻ ngoại lai hôn mê bất tỉnh như Lạc Nam, dọa đến vài con tiểu thú chạy trốn, thỏ trắng…hươu sao, hết sức đáng yêu…

Một con suối nhỏ lượn quanh, nơi xa xa là một lầu cát nhỏ bằng gỗ hết sức khả ái…trang nhã nhưng đầy tinh tế…

Đây là quanh cảnh bên dưới một sơn cốc, không biết là tự nhiên hay nhân tạo…nhưng lại tạo cảm giác thoải mái dễ chịu vô cùng…

May mắn cho Lạc Nam, chẳng có chút nguy hiểm nào…

Không biết bao nhiêu ngày trôi qua…

Ý thức rốt cuộc hơi thanh tỉnh, cảm giác cơn đau vẫn lan tràn khắp toàn thân, Niết Bàn Linh Thủy chưa thể vận chuyển…điều đó khiến Lạc Nam biết rằng mười ngày Di Chứng vẫn chưa kết thúc…

Nhận lấy công kích của hai vị Hợp Thể Kỳ, xương cốt trong người đổ gãy không chịu nổi, một phần hai mạch máu băng liệt, lục phủ ngũ tạng rách rưới không chịu nổi, da thịt bên ngoài bong tróc dữ dội, nhìn không ra hình dạng con người…

Trạng thái này nếu rơi vào tu sĩ khác trên người đã sớm đi chầu ông bà…cũng may Lạc Nam là yêu nghiệt nên còn lại nửa cái mạng, một phần cũng là nhờ mấy chục viên Đan Dược trị thương của Tiêu Thanh Tuyền, nên mới nhanh chóng lấy lại ý thức như vậy.

“Không đúng…”

Lạc Nam lập tức cảm giác được điều kỳ diệu, vốn hắn còn không thể vận dụng Linh Lực, nhưng lúc này đây bên trong cơ thể có vài luồng Linh Lực ấm áp dễ chịu, đang nhẹ nhàng du tẩu…từng chút từng chút chữa trị vết thương trong cơ thể hắn…

Luồng Linh Lực này không phải của hắn, do người khác truyền vào…

Bất quá chủ nhân của các luồng Linh Lực này chưa hề có kinh nghiệm giúp người khác trị thương, vì thế nên hơi có chút trúc trắc, phân bố trong cơ thể không đồng đều.

Sẽ là ai đây?

Là ai đang cứu ta đây?

Khó khăn mở ra đôi mắt trĩu nặng, ánh sáng loe lói mà vào…

Đây là một khuôn mặt thiên chân vô tà, mỹ lệ khả ái đến cực hạn, tinh khiết như không tồn tại ở trần gian…

Môi đỏ chúm chím mấp máy, mi cong chóp chóp, mắt tròn long lanh hết sức tập trung, mũi nhỏ cao thẳng thở nhẹ tràn ngập hương thơm, ẩn hiện phía sau mái tóc bạch kim cao quý là cái trán trơn bóng tinh xảo lấm tấm mồ hôi…

Một tiểu thiên sứ đang ngồi ở đó, váy trắng thuần khiết ôm sát cơ thể mê người, phát họa những đường cong của tuổi thanh xuân, bộ ngực thiếu nữ hơi nhô cao phập phồng theo từng nhịp thở, vòng eo tinh tế gói gọn trong một vòng tay, làn da trắng sáng hơn cả trăng rằm tháng bảy…trong cơn mê mang khiến Lạc Nam chìm đắm, tất cả như mộng cảnh vậy.

Thiếu nữ đang hết sức tập trung dùng tay truyền linh lực vào cơ thể Lạc Nam, tập trung chữa trị cho hắn…

Bắt gặp mắt hắn nhẹ hở ra…

“A, ngươi đã tỉnh, còn đau không?”

Từ khuôn miệng thơm ngát của nàng, giọng nói lo lắng quan tâm vang lên, âm điệu dễ nghe trong trẻo, pha lẫn chút vận đạo như không thuộc về thế gian này…chốn trần gian không nên tồn tại âm vận như vậy.

Thân thể Lạc Nam nhẹ lung lay, ở khoảng cách gần, hắn rốt cuộc biết Thiên Sinh Âm Vận lợi hại đến mức nào, chỉ một câu nói quan tâm của nàng đã khiến linh hồn hắn thật sâu rung động…

Khó khăn mấp máy đôi môi khô khốc của mình, cổ họng nhiều lần phun máu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cố gắng dùng giọng điệu ôn nhu nhất của mình, Lạc Nam khàn khàn mở miệng:

“Nàng lại cứu mạng ta rồi…Tiểu Công Chúa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK