Không khí khắp Băng Huyền Thành đè nén hơn bao giờ hết, các thế lực lớn nhỏ không dám nói một lời, bọn họ biết rằng ngày hôm nay, một gia tộc từng phong quang vô hạn như Lâm gia sẽ xóa tên.
Mà nguyên nhân khởi nguồn cho tất cả chính là hậu bối của gia tộc ỷ vào thân phận của mình mà hống hách xem thường, muốn đoạt mạng tình địch.
Nhị Hoàng Tử Băng Phách sắc mặt như đóng tro tàn, ra lệnh Băng Huyền Vệ triệt để rút lui, tuân lệnh Lão Hoàng Đế không tham dự vào.
“Tiểu súc sinh, lão phu liều mạng với ngươi!” Lâm gia lão tổ như phát rồ, linh lực phát động đến cực hạn, liều mạng lao đến Lạc Nam, đáng tiếc Hỏa Lực vẫn luôn theo trước hắn một bước, đem hắn đánh bật trở lại.
“HAHAHA, Lâm gia đời đời cống hiến cho Hoàng thất và đây là kết quả nhận được, các ngươi sáng mắt ra chưa? Hahaha!” Lâm Khôn phát rồ cười lên ha hả, trước khi diệt vong cũng muốn ly gián toàn thể một phen.
“Lâm gia ngu xuẩn mất khôn chọn sai phe cánh, dung túng hậu bối làm xằng làm bậy, đắc tội người không thể trêu chọc xém chút nữa đã liên lụy Hoàng thất phải khổ chiến còn dám già mồm?” Hai âm thanh vang vọng cất lên, đem lời nói của Lâm Khôn toàn bộ phản bác.
“Dương Quốc, Vũ Hà hai tên súc sinh, các ngươi sớm muộn rơi vào hậu quả như Lâm gia ta thôi!” Lâm Khôn phẫn nộ đến cực điểm, chửi bởi hai người vừa lên tiếng.
“Lâm gia nói nhảm nhiều quá, dọn sạch đi!” Lạc Nam hướng Hỏa Sơn nói, kết cục đã định hắn cũng lười ra tay.
Hỏa Sơn gật đầu, một cái Minh Hỏa Diệt Giang Sơn từ trên không ngưng tụ, Lạc Nam bình thản xoay người rời đi.
Một trong những kẻ hắn muốn giết nhất là Lâm Khánh cũng hóa thành thịt vụn, chuyện ở Băng Huyền Đế Quốc cũng không còn nhiều nữa.
Phía sau lưng hắn, biển lửa ngập trời đã đem toàn bộ Lâm gia nhấn chìm, ngay cả âm thanh gào thét cũng không truyền ra ngoài, một cái Hợp Thể Hậu Kỳ như Hỏa Sơn làm việc luôn gọn gàng như vậy.
“Công tử, xem ra ngày hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến Khởi Đầu Của Bá Chủ không còn xa nữa!” Kim Nhi ngồi trên bả vai Lạc Nam cảm khái nói.
Ngay cả nàng cũng phải thừa nhận tốc độ trưởng thành của công tử quá nhanh, lại phát triển theo một cách độc nhất vô nhị như vậy.
Phải biết phần lớn Điểm Danh Vọng thu được từ trước đến giờ đều cho chúng nữ sử dụng, chính bản thân công tử của nàng tiêu sài không có bao nhiêu.
Nhưng cũng nhờ tình cảm chân thành như vậy, mà những nữ nhân kia cũng trở thành trợ giúp đắc lực đáng tin cậy trên con đường bá chủ của hắn.
“Ngày ta cùng sư phụ huấn luyện trở về, cũng nên hoàn thành nhiệm vụ!” Lạc Nam không phủ nhận tự tin nói, phần thưởng của Nhiệm Vụ Chính Tuyến còn chưa biết rõ, hắn rất chờ mong đấy.
“Vẫn còn nhiệm vụ cứu trị cho Côn Minh Nguyệt và chinh phục tình cảm của Thủy Tích Quân đấy!” Kim Nhi không quên nhắc nhở.
“Minh Nguyệt ta sẽ cố gắng chữa trị, còn Thủy Tích Quân…haizz, tùy duyên đi!” Lạc Nam thở dài một hơi.
…
“Tỷ phu, kính một chén!”
Bên trong phủ Hoàng Tử, Băng Dũng một mặt kính cẩn từng li từng tí rót một cốc rượu cho Lạc Nam, gương mặt có chút nịnh hót, nào có chút dáng vẻ oai hùng của Tứ Hoàng Tử.
Lạc Nam gật đầu nhẹ uống một ngụm, bất quá ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn Băng Dũng, trái lại ý vị thâm trường xem người thanh niên có diện mạo bình thường đứng bên cạnh hắn.
“Trần Giang, ngươi ẩn giấu thật sâu a!”
Lạc Nam rốt cuộc thốt ra một câu, lúc này hắn mới hiểu vì đâu Lam Tịch biết đến mình mà tìm cách tiếp cận, thì ra là tiểu tử này giở trò quỷ.
Trần quân sư, nói chính xác là Trần Giang, kẻ từng theo Lạc Nam một thời gian khi còn ở Linh Vũ Thành, không ngờ lại là quân sư của Tứ Hoàng Tử Băng Huyền Đế Quốc.
Mưu kế điên cuồng để Băng Lam Tịch đường đường là Tam Công Chúa lại thi triển Mỹ Nhân Kế với một tiểu tử thời điểm còn vô danh như hắn, chỉ sợ trên thế gian này chỉ có Trần Giang dám nghĩ ra.
Khi chứng kiến Trần Giang, Lạc Nam không thể nghi ngờ là kinh dị một phen, nhớ lại năm đó tiểu tử này ẩn giấu sâu đến mức Tần Mộng Ảnh cũng không sản sinh nghi vấn, có thể nói nhân sinh đắc ý nhất nhờ diễn kịch.
Nhìn Lạc Nam, Trần Giang cũng cười khổ không thôi, trầm ngâm giây lát mới thật tâm nói:
“Thời điểm đó, ta đã nhìn ra tiềm lực cực lớn sau này của công tử, biết người sớm muộn sẽ vang danh thiên hạ, nhưng không ngờ ngày đó đến nhanh như thế, tốc độ trưởng thành của công tử vượt qua mọi phán đoán của ta!”
Khi những việc làm kinh thiên động địa của Lạc Nam trên các nơi truyền về, Trần Giang bị kích động hơn bất kỳ ai, bởi vì hắn biết ánh mắt của mình là chuẩn xác.
“Nói đi, thân phận thật sự của ngươi? Người em vợ này của ta vì đâu mời được một vị quân sư như vậy?” Lạc Nam hừ một tiếng, đối với tiểu tử này khi đó lừa dối mình hắn còn không hài lòng.
“Trần quân sư là người của Thiên Cơ Điện, năm xưa mẫu thân của thiếp có chút quan hệ với mẫu thân của Trần quân sư, chúng ta phải vận dụng ân tình đó mới thỉnh được hắn!” Băng Lam Tịch thay Trần Giang lên tiếng giải thích.
“Thiên Cơ Điện?” Lạc Nam ánh mắt hơi trầm xuống.
“Công tử đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, những chuyện Cơ Thiếu Hoàng gây ra với tỷ muội Cơ Nhã không liên quan đến ta a, hơn nữa chính Điện Chủ cũng đã mở miệng việc Cơ Thiếu Hoàng làm ra sẽ chính hắn tự chịu trách nhiệm, Thiên Cơ Điện không nhúng tay vào, công tử đừng thù cả Thiên Cơ Điện!” Trần Giang vội vàng giải thích, với trí thông minh của hắn đương nhiên nhìn ra địch ý của Lạc Nam đối với Thiên Cơ Điện.
Mà chuyện của Cơ Nhã và Cơ Băng bị Cơ Thiếu Hoàng hãm hại toàn bộ Thiên Cơ Điện đều biết, hắn cũng không ngoại lệ.
“Ồ? Nói vậy ta tìm Cơ Thiếu Hoàng tính sổ, Thiên Cơ Điện sẽ không nhúng tay vào?” Lạc Nam cười nhạt hỏi.
Cơ Thiếu Hoàng còn là kẻ hắn muốn lấy mạng hơn cả Lâm Khánh, tên này dám có ý đồ với hai bảo bối của hắn.
“Không sai! Bất quá sư phụ của Cơ Thiếu Hoàng chỉ sợ sẽ không ngồi im nhìn đồ đệ chịu chết! mặc dù không đường đường chính chính ra tay, nhưng âm thầm hỗ trợ đệ tử là không tránh được.” Trần Giang gật đầu nói.
“Ngươi ở Thiên Cơ Điện có thân phận gì?” Lạc Nam hỏi thăm.
“Mẫu thân ta trước đây là đệ tử Điện Chủ Thiên Cơ Điện! bất quá mẫu thân đã qua đời nên địa vị của ta ở Thiên Cơ Điện cũng không được cao lắm!” Trần Giang thở dài một hơi nói ra, không muốn nhắc quá nhiều đến thân phận mình, hắn đánh trống lãng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chú Lạc Nam nhếch miệng cười:
“Bất quá có quen biết công tử, địa vị sắp tới của ta sẽ lên như diều gặp gió!”
“Ta nào có giá trị như vậy?” Lạc Nam cười nhạt một tiếng, Thiên Cơ Điện là một thế lực chỉ toàn Hồn Tu, mà thủ đoạn của Hồn Tu thì quỷ dị không cần nói cũng biết, sợ rằng Cửu Cấp Thế Lực bình thường không đủ cho Thiên Cơ Điện giết đâu.
“Công tử đừng đánh giá thấp mình, ngươi chính là Thiên Đạo Chi Tử a!” Trần Giang một mặt sùng bái nói ra.
Phốc…
Lạc Nam phun ra một ngụm rượu vừa uống vào miệng…
…
Đôi lời gửi đến mọi người:
Không biết là đọc giả ở Web nào, nhưng mình không phải nhà văn chuyên nghiệp nên sẽ có những sơ suất, ai không thích thì tìm truyện khác (ngoài kia có rất rất nhiều truyện), thời gian ra truyện của mình cũng tùy lúc, các bạn đọc xong không hài lòng có thể cmt chửi bới thoải mái vì mình rất ít khi đọc cmt ở web khác ngoại trừ Thiendia, nhưng có những người nhắn tin trực tiếp vào sđt mình để gây sự, xúc phạm vì mình viết không theo ý họ, vì thời gian ra truyện không như ý…làm vậy để được gì? vốn mình chưa từng để tâm đến những thành phần như vậy, nhưng hôm nay người thân của mình vô tình đọc được tin nhắn đọc giả chửi bới mình trên điện thoại…thật sự rất khó giải thích.
Động lực để viết truyện từ đầu là vì đam mê, sau lại vì những anh em văn minh luôn đồng hành, luôn ủng hộ, không bỏ rơi mình dù có lúc cả tuần bận rộn không viết được chương nào, rất cảm ơn mọi người! RESPECT!!!