Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 385: Lưu Phong kết cục

Trong phủ Ngũ công chúa.

Băng Phỉ Phỉ lười biếng nằm trên giường nệm, thân thể yêu kiều trắng nõn ẩn sau chiếc váy ngủ mỏng tanh, diện mạo tinh mỹ tràn ngập u buồn cùng một chút ủy khuất.

Lão Hoàng Đế và Thái Thượng Hoàng quyết định để Băng Dũng lên ngôi Thái Tử mà không thèm để tâm suy nghĩ của nàng, phải biết mấy tên Hoàng Tử kia mặc dù rút lui khỏi cạnh tranh nhưng bản thân nàng thì không đấy.

Chẳng lẽ bọn hắn quên nàng cũng đang cố gắng đoạt vị trí Thái Tử hay sao? đương nhiên là không quên, chẳng qua chẳng một ai coi trọng nàng có thể chiến thắng Băng Dũng trong hoàn cảnh như vậy, hay trong mắt bọn hắn đã sớm đem nàng trở thành công cụ hôn nhân để đạt được lợi ít?

“Thật đáng ghét, Băng Huyền Đế Quốc đáng ghét, Hoàng gia đáng ghét, huynh đệ tỷ muội đáng ghét, ngay cả Lạc Nam tên hỗn đãng kia cũng đáng ghét!”

Băng Phỉ Phỉ lồng ngực phập phồng tức giận khiến hai mảnh tròn vo trắng nõn nhấp nhô lên xuống, nhớ đến ánh mắt thương hại khi đó của hai người bọn họ, nàng chỉ cảm thấy mình thật thất bại.

Băng Phỉ Phỉ nàng leo lên Hoàng Kim Bảng, lấy thân nữ nhi lôi kéo phe cánh đoạt vị Thái Tử…cùng mẫu thân bỏ ra biết bao nhiêu công sức, cuối cùng chỉ vì một người xuất hiện mà tan thành bọt nước, ngay cả cơ hội đối kháng cũng không có, nàng cảm thấy không cam lòng nhưng cũng tràn đầy bất lực.

“Công chúa, bên ngoài có người cầu kiến!” Lúc này một bà lão mập mạp xuất hiện trong căn phòng, tu vi đạt đến Luyện Hư Sơ Kỳ nhìn Băng Phỉ Phỉ mở miệng.

Bà lão này là tâm phúc trong phe cánh của Băng Phỉ Phỉ, cũng cảm thấy u buồn và không đáng với kết cục của công chúa nhà mình.

Những cố gắng nổ lực của Băng Phỉ Phỉ, không có ai chứng kiến tường tận như bà.

Băng Phỉ Phỉ nghe có người đến tìm giật nảy mình, như nghĩ đến điều gì ngồi bật dậy hỏi: “Là ai cầu kiến?”

“Là Lưu Phong công tử!” Bà Lão nhẹ nhàng nói.

“Là hắn sao?” Băng Phỉ Phỉ ánh mắt xuất hiện vẻ thất vọng, thân thể mỹ miều lại một lần nữa nằm xuống, lười biếng nói:

“Đem công pháp cấp cao nhất chúng ta có đưa cho hắn cùng một lượng tài nguyên, bảo hắn rời đi thôi…thay ta cảm ơn hắn vì những cống hiến vừa qua!”

Băng Phỉ Phỉ vốn thông minh lạnh lợi, làm sao không hiểu ngay từ đầu Lưu Phong đã có ý đồ nam nữ với mình?

Bất quá từ đầu đến cuối Băng Phỉ Phỉ chỉ xem hắn như đồng bọn, thực lực của Lưu Phong thậm chí còn không sánh bằng nàng, tầm mắt của nàng cực kỳ cao, Lưu Phong thật sự chưa đủ tư cách đó.

Lúc này không còn tranh đấu, Lưu Phong cũng không cần thiết phải ở lại, mà nàng cũng nể tình đem công pháp cao cấp nhất của mình cho hắn, xem như không ai nợ ai.

“Được rồi, lão thân sẽ truyền lời!” Bà Lão thở dài một hơi, nhẹ nhàng rời khỏi.

“Tam tỷ hiện tại chắc hẳn rất sung sướng a…” Băng Phỉ Phỉ ngửa đầu nhìn lên trần nhà, đôi mắt ngọc ngà trở nên mơ màng, trong đầu xuất hiện suy nghĩ táo bạo:

“Hay là ta trốn khỏi Băng Huyền Đế Quốc? đến khi đó trời cao mặc chim bay, số phận của mình sẽ tự mình định đoạt?”

Rất nhanh nàng lại lắc đầu, chưa nói trước nàng có thể một mình trốn được hay không, mẫu thân vẫn còn ở Hoàng Cung đấy, dù nàng có thành công trốn thoát, Đế Quốc cũng có thể dùng an nguy của mẫu thân ép nàng xuất hiện.

“Trừ khi có thế lực cường đại nào đó cướp ta đi…” Một ý niệm lóe lên trong đầu, lại bị Băng Phỉ Phỉ lắc đầu hừ lạnh:

“Phỉ Phỉ ơi Phỉ Phỉ, ngươi suy nghĩ ngu ngốc cái gì, chẳng lẽ còn muốn bám đùi tên đàn ông kia hay sao?”

Lòng tự trọng của nàng không cho phép, thôi được rồi…công cụ hôn nhân thì công cụ hôn nhân vậy, tới đâu hay tới đó.

Băng Phỉ Phỉ nghĩ như vậy, rất nhanh lại chán nãn nhắm lấy đôi mắt đẹp.

Răng rắc…

Có tiếng hư không nứt ra, Băng Phỉ Phỉ cũng không mở mắt, nhàn nhạt hỏi: “Lại chuyện gì vậy Thục Lão? Những người khác cũng rời đi rồi chứ?”

Thục Lão chính là tên bà lão tâm phúc khi nãy của nàng.

“Phỉ Phỉ, là ta!” Một âm thanh trầm thấp vang lên khiến Băng Phỉ Phỉ giật mình mở mắt, sắc mặt nhất thời trầm xuống:

“Lưu Phong? Ngươi tự tiện tiến vào phòng ta?”

“Không sai, theo nàng thời gian dài như vậy…lần đầu tiên ta được xem phòng nàng, rất thơm!” Lưu Phong thoải mái hít một hơi.

“Ta đã thua rồi, ngươi có quyền tự do, giữa chúng ta là không thể!” Băng Phỉ Phỉ nhàn nhạt nói, đem một kiện áo choàng phủ lên cơ thể, nàng không có thói quen mặc đồ ngủ gặp người khác.

“Phỉ Phỉ, thì ra nàng cũng nhận ra tình cảm của ta? cùng ta cao chạy xa bay được không? chúng ta đều là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, đi đến nơi nào cũng có thể sống tốt!” Lưu Phong thành khẩn nói, tràn ngập chân tình.

“Haha, ngươi có thể chống lại Đế Quốc truy sát sao? ngươi có thể bảo đảm Đế Quốc sẽ không mang mẫu thân ta ra uy hiếp sao?” Băng Phỉ Phỉ nhàn nhạt cười, nụ cười có chút chua xót.

“Chỉ cần chúng ta muốn trốn, rất khó bị bắt về…còn mẫu thân nàng, ta tin tưởng bà ấy sẳn sàng hy sinh để chúng ta hạnh phúc! Huống hồ Băng Trường Không rất sủng ái mẫu thân nàng không phải sao? nói không chừng bà ấy sẽ không nguy hiểm.” Lưu Phong tràn đầy tự tin nói.

“Vô liêm sĩ! Ta dù trở thành công cụ hôn nhân cho Hoàng Thất cũng không để mẫu thân xảy ra chuyện dù chỉ là một tia khả năng hiểu không? cút đi!” Băng Phỉ Phỉ bị chọc giận, tên khốn này xem an nguy của mẫu thân nàng là gì chứ? trong mắt Băng Phỉ Phỉ, một ngàn tên Lưu Phong cũng không sánh bằng mẫu thân, sao có thể nghe lời hắn.

“Hừ, ta vì nàng làm biết bao nhiêu chuyện, hiện tại lại vô tình đuổi ta đi? Phỉ Phỉ nàng thật tuyệt tình như vậy sao?” Lưu Phong gằn giọng hỏi, ánh mắt đỏ lên.

“Ngay cả Công Pháp cấp cao nhất ta cũng cho ngươi, sao có thể nói là tuyệt tình? Huống hồ trước đây mỗi tháng ta cũng đều cung cấp đầy đủ tài nguyên cho ngươi tu luyện, chúng ta xem như không ai nợ ai mới đúng!” Băng Phỉ Phỉ đường hoàng nói.

Nói thực tế một chút thì nàng và Lưu Phong như chủ và tớ, nàng trả lương cho hắn đầy đủ, hiện tại khi nghỉ việc còn tặng thêm vật quý giá, mà tên này còn muốn gì nữa?

“Haha, thứ ta muốn không phải những cái đó, ta muốn là Phỉ Phỉ nàng!” Lưu Phong cười to nói.

“Trên đời này có những thứ không phải cứ muốn là được, ngươi có thể đi…bằng không đừng trách ta!” Băng Phỉ Phỉ hạ giọng, mái tóc dài tung bay, một đôi ánh mắt lóe sáng.

Băng và Hỏa linh lực trong cơ thể vận chuyển, có dấu hiệu động thủ.

Băng Phỉ Phỉ vậy mà sở hữu hai loại Băng cùng Hỏa Linh Căn, có thể nói là tương đối bất phàm, chẳng trách có thể leo lên Hoàng Kim Bảng.

“Haha, ta biết nàng lợi hại hơn ta! nhưng hãy xem đây là thứ gì?” Lưu Phong cười nhạt, từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình hồng phấn, bên trong phiêu đãng dược vật.

“Dâm dược? ngươi to gan! Đừng quên đây là Băng Huyền Đế Quốc, bên ngoài phủ còn có Thục Lão!” Băng Phỉ Phỉ tức giận nghiến răng nghiến lợi, không ngờ thằng khốn này thủ sẳn dâm dược để đối phó nàng.

“Haha, Thục Lão hiện tại đã trúng Mê Dược của ta mà ngủ say, dù chúng ta có hành sự ba ngày ba đêm bà ấy cũng không hay biết đâu…về phần dùng Băng Huyền Đế Quốc uy hiếp ta ư? Nếu nàng bị ta ngủ ta rồi, chỉ sợ nàng đem việc này giấu đi còn không kịp, dám cho Đế Quốc biết sao?” Lưu Phong thản nhiên cười, hiển nhiên đã tính toán kỹ lưỡng từ trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK