Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 450: Đi

“Ngay cả bằng hữu của ta các ngươi cũng làm khó dễ đúng không?” Âm thanh Cự Mỹ Anh đã pha lẫn phẫn nộ từ trong hang truyền ra.

Đám Cự Nhân sắc mặt có chút co rụt lại, đại tỷ bình thường che chở cho bọn hắn, tại Cự Nhân Tộc địa vị rất cao, lần này cả đám bọn hắn đầu quân cho giặc trong lòng vẫn mang theo áy náy, nhất thời cả đám lùi bước.

“Vị huynh đệ này, Cự Yêu Tộc không phải ngươi và đại tỷ có thể chống lại, đừng làm chuyện vô ích!” Một tên Cự Nhân đạt đến Thất Chuyển Viên Mãn thể tu ý vị thâm trường nhắc nhở một tiếng, mang theo chúng Cự Nhân rời khỏi, bất quá ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tại cửa hang động.

Lạc Nam cùng Võ Tam Nương tiến vào, Nhân Kê cùng Tiểu Đậu Bỉ ở bên ngoài canh gác.

Cự Mỹ Anh thân thể khổng lồ có chút thất thần ngồi ở nơi đó, diện mạo xinh đẹp luân chuyển vô số loại cảm xúc phức tạp, Cự A Man ánh mắt trợn trừng nằm ở trên nền đất…

“Cảm thấy thế nào? Đối với tộc nhân của mình thất vọng không?” Lạc Nam nhảy một cái ngồi bên trên vách động, hướng mắt nhìn nàng.

Cự Mỹ Anh lắc đầu, khóe môi như hồng bảo thạch cười có chút thê lương: “Ta lúc đầu thật sự rất thất vọng, cũng rất phẫn nộ vì sao bọn hắn sẽ làm như thế…nhưng sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy cũng không quá tệ!”

Lạc Nam cùng Võ Tam Nương im lặng, chờ nàng nói tiếp.

Quả nhiên Cự Mỹ Anh thở dài một tiếng thơm ngát tiếp tục: “Bọn hắn lựa chọn như vậy ít ra vẫn còn đường sống, Cự Yêu Tộc thế lớn đã không thể ngăn cản, tử chiến đến phút cuối cùng nghe qua mặc dù vinh quang, nhưng nếu chết rồi ai sẽ còn nhớ đến ngươi? Nói không chừng ngay cả một tên Cự Yêu cũng không giết được, chỉ cần Cự Nhân còn sống là còn hy vọng!”

“Ta biết bên trong bọn hắn cũng có vài người biết suy nghĩ, âm thầm hàng phục Cự Yêu Thống để chờ thời cơ chuyển mình, nhưng ta lại không làm được…nghĩ đến gả cho Cự Yêu Thống để đổi lấy yên bình, chẳng khác nào đem một chút tôn nghiêm sau cùng của Cự Nhân Tộc giẫm đạp tại dưới chân!”

Lạc Nam đồng cảm gật đầu, mẫu thân hắn cũng từng vì có thể sinh tồn mà đầu quân cho ác, làm không ít chuyện hại đến những người vô tội…

Nhưng thế giới này vốn là tàn khốc như vậy, con người đôi khi thân bất do kỹ, buộc phải chọn một con đường mình hoàn toàn không muốn đi, tất cả là vì lập trường khác biệt, là vì ham muốn cầu sinh mà thôi.

“Không biết lời nói trước đó của công tử có là thật?” Cự Mỹ Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng biết Lạc Nam đến từ đâu, cũng biết hắn thật sự có năng lực trợ giúp mình.

“Đương nhiên là thật, không vì gì khác…chỉ vì Cự Phách Thiên tiền bối mà thôi, ta có mang theo tỷ muội hai người quay về thế giới của mình, chỉ bất quá…” Lạc Nam nói đến đây lại dừng.

“Chỉ là muốn rời đi, phải ra tay với tộc nhân bên ngoài của ta đúng không?!” Cự Mỹ Anh run giọng nói.

“Kỳ thật không cần tổn hao đến tính mạng bọn hắn, chúng ta có thể lấy thế sét đánh rời đi, điều ta lo ngại chính là nếu tỷ muội hai người biến mất, Cự Yêu Thống sẽ trút giận lên đầu toàn bộ Cự Nhân Tộc!” Lạc Nam ăn ngay nói thật.

Theo lý mà nói, hắn mang theo tin tức về Cự Phách Thiên truyền về, lại giao trả Bát Môn Độn Giáp đã là hoàn thành ước định với cố nhân, không cần thiết xen vào đống bùi nhùi này cũng được.

Đáng tiếc với tính cách trọng tình của tên này, nhìn thấy hậu nhân của Cự Phách Thiên lâm vào tình cảnh như vậy sao có thể không ra tay giúp đỡ.

Nếu Cự Nhân Tộc đồng tâm hiệp lực liều mạng một trận với Cự Yêu Tộc, hắn cũng sẽ hỗ trợ hết mình.

Chỉ là Cự Nhân Tộc phần lớn đã làm ra lựa chọn, hắn cảm thấy chỉ cần bảo hộ an toàn cho Cự Mỹ Anh và Cự A Man là đủ rồi.

Cự Mỹ Anh nghe vậy trong lòng có chút cảm động, nàng cũng hiểu Lạc Nam và mình không quá thân thích, hắn hứa hẹn như vậy đã là quá mức tình nghĩa rồi.

Hơn nữa đi theo Lạc Nam nàng cũng không có quá nhiều kháng cự, thứ nhất là nàng có thể bái tế nơi an táng của phụ thân ở hành tinh kia, thứ hai là Lạc Nam cũng có thể xem như một nửa truyền nhân của phụ thân nàng, theo lý chính là sư đệ của nàng.

Quan trọng hơn hết, hắn không phải Cự Yêu Tộc, không có mối thù diệt tộc với Cự Nhân…

Khi Cự Yêu Tộc xưng hùng xưng bá, toàn bộ Man Hoang Tinh này đã không còn đất cho nàng dung thân, Cự Mỹ Anh thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Nhẫn nhục rời đi, chờ thời cơ quay về đoạt lại tất cả, đây là suy nghĩ lúc này của Cự Mỹ Anh.

“Về an nguy của Cự Nhân Tộc không cần quá lo ngại, tính cách Cự Yêu Thống ta có chút hiểu, hắn thu phục Cự Nhân chính là muốn bồi dưỡng tình tùng thân tính mạnh mẽ, sẽ không vì ta biến mất mà ra tay với các thành viên Cự Nhân Tộc, trái lại còn động viên trấn an cảm xúc của bọn hắn để thu mua nhân tâm! Sẽ không vì ta một người mà ảnh hưởng đến lợi ích toàn cục!” Cự Mỹ Anh không có quá nhiều lo lắng nói.

Lạc Nam nghe vậy trong mắt có chút nghiêm túc, kẻ như Cự Yêu Thống mới là nhân vật đáng giá xem trọng.

“Chúng ta không thể tránh khỏi một trận chiến trước khi đi, tên trưởng lão Cự Yêu thân người đầu khỉ kia vẫn còn ở gần! nếu ra tay với hắn, tin tưởng sẽ có không ít Cự Yêu đuổi tới…” Võ Tam Nương nhếch miệng cười nhạt nói.

Hiển nhiên Cự Yêu Thống chưa hoàn toàn tin tưởng đám Cự Nhân Tộc, còn âm thầm bố trí trưởng lão ở lại giám thị Cự Mỹ Anh.

“Lợi thế duy nhất chính là Cự Yêu Tộc không biết ta và nàng đến từ thế giới khác, nếu có thể trong thời gian ngắn rời đi Man Hoang Tinh, xem như an ổn!” Lạc Nam vuốt cằm nói.

“Làm như vậy buộc phải phá vỡ hang động ẩn chứa Trận Pháp, vì Mỹ Anh và A Man hình thể quá lớn, cửa hang quá nhỏ không thể tiến vào!” Võ Tam Nương gật đầu.

Trận Pháp kia kích thước đủ để thu hai người khổng lồ như Cự Mỹ Anh và Cự A Man, bất quá cửa hang tiến vào lại rất nhỏ, để hai người vào trận buộc phải phá động, khi đó trận pháp cũng bại lộ ra ngoài.

“Không những phá hang động, ngay cả Trận Pháp cũng phải hủy đi, ngày sau chỉ có thể tìm cách khác để trở về Man Hoang!” Lạc Nam nhún nhún vai nói.

“Vậy làm sao tiến đến hang động chứa trận pháp đây?” Võ Tam Nương ánh mắt lấp lóe, chiến ý dâng trào, từ khi thực lực tiến bộ nàng vẫn chưa có nhiều đất dụng võ.

“Đương nhiên là một đường đâm thẳng! tin chắc Cự Yêu Tộc sẽ không rỗi hơi đến mức dốc toàn bộ lực lượng truy sát những kẻ vô danh tiểu tốt như chúng ta đi?” Lạc Nam không để tâm cười nhạt.

Cự Mỹ Anh nghe hai người thảo luận tỷ mỉ, lại nhìn Cự A Man còn trọng thương nói:

“Chờ một thời gian nữa thương thế của A Man khôi phục một nửa, chúng ta liều mạng một lần!”

“Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, hai người các ngươi chiếu cố bản thân cho tốt!” Lạc Nam nặng nề vỗ bả vai Nhân Kê cùng Tiểu Đậu Bỉ, âm thanh trịnh trọng nói.

Một lần này rời đi có tính nguy hiểm nhất định, với thực lực của Nhân Kê và Tiểu Đậu Bỉ rất dễ thịt nát xương tan, Lạc Nam không có ý định mang hai bọn hắn trở về Việt Long Tin.

Cũng dứt khoát giải trừ khế ước chủ tớ, trả lại Linh Hồn Ấn Ký cho bọn hắn.

“Chủ nhân, ta sẽ không để người thất vọng, tin chắc ngày sau chúng ta nhất định có thể gặp lại!” So với Tiểu Đậu Bỉ bộ dạng sướt mướt, Nhân Kê lại hết sức trịnh trọng nói.

“Ừm, nên đề phòng một chút, dù sao hai ngươi đã từng xuất hiện cùng ta, nói không chắc ngày sau ta sẽ trở thành đối tượng truy sát của toàn bộ Man Hoang Tinh đấy!” Lạc Nam giọng điệu nghiêm túc căn dặn nói.

Đây là điểm khiến hắn bận tâm nhất, Nhân Kê và Tiểu Đậu Bỉ rất dễ trở thành đối tượng trút giận của Cự Yêu Thống nếu hắn thành công mang theo Cự Mỹ Anh trốn mất.

“Có áp lực mới có trưởng thành!” Nhân Kê cười to, nắm lấy Tiểu Đậu Bỉ nói.

Quan hệ của hai tên này ngày càng tốt, có chút giống huynh đệ.

“Lời nói như thế, nhưng ta có chuẩn bị một chút đồ vật cho các ngươi!” Lạc Nam cười lấy ra hai chiếc nhẫn Trữ Vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK