Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dùng Hồn Lực đánh Lãnh Nguyệt Tâm? Nói đùa sao? Nếu nàng trọng thương linh hồn thì hắn cần tốn công chửa trị, chẳng lẽ mặc kệ an nguy của nàng ấy để sống chết được sao?

Dùng Tứ Linh Vệ Hồn hay các chưởng mạnh mẽ vừa lĩnh ngộ từ Đồ Long Thập Bát Chưởng? ba mảnh đại lục đã tan hoang rồi, tiếp tục đánh ra công kích cường đại thì ngay cả một cục đất cũng không còn.

Đủ loại lý do khiến Lạc Nam không muốn đánh tiếp, mặc kệ Lãnh Nguyệt Tâm suy nghĩ cái gì.

Huống hồ hắn không muốn chính mình tạo thành thương thế dù là nhỏ nhất cho nữ nhân này, chỉ vì chút háo thắng nhất thời như vậy.

Lãnh Nguyệt Tâm nghiến răng nghiến lợi, một kiếm đâm mạnh vào lồng ngực Lạc Nam.

KENG…

Nghịch Long Lân phản chấn một tiếng, đem mũi kiếm ngăn cách ở bên ngoài da thịt.

Nghịch Long Chiến Thân của hắn quá trâu bò, Lãnh Nguyệt Tâm mặc dù ỷ vào Ma Đế Biến tầng 2 áp chế được Lạc Nam về mặt khí thế, nhưng muốn lấy mạng hắn là điều không thể.

Trừ khi nàng đủ mạnh đến mức phá diệt Nghịch Long Chiến Thân mà thôi.

Nghĩ đến đây, biết tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa, Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Lạc Nam một cái, ý vị thâm trường nói:

“Ta vẫn sẽ tiếp tục tìm đến ngươi, đá mài dao của ta!”

Nói xong, Lãnh Nguyệt Tâm thu hồi Vạn Ma Lãnh Địa, vươn tay xé rách hư không biến mất dạng.

“Cái gì? đá mài dao?” Lạc Nam một mặt mộng bức, xém chút nữa không nhịn được phun máu.

Nữ nhân này xem hắn là đá mài dao của nàng?

Một thanh dao muốn sắt bén cần có đá mài, ý của Lãnh Nguyệt Tâm chính là xem hắn như công cụ luyện tập, để nàng có thể thông qua trận chiến với hắn trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.

“Chẳng trách nữ nhân này sử dụng nhiều Vũ Kỹ cấp cao đến như vậy, xem ra là mới lĩnh ngộ nên lấy công tử ra luyện tập!” Kim Nhi có chút trêu ghẹo nhìn Lạc Nam nói.

Lạc Nam nghe vậy càng là nghiến răng nghiến lợi, dám xem hắn là công cụ tập luyện, lần sau gặp lại nhất định phải tét cái mông tròn lẳn của nàng.

“Khanh khách, xem ra phu quân chúng ta đá nhằm thiết bảng!”

Chúng nữ che miệng cười duyên, nhìn Lạc Nam sắc mặt khó chịu như ăn phải con ruồi, cả đám vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

“Lãnh Nguyệt Tâm này thật có ý tứ, không biết phu quân chúng ta chinh phục được hay không?” Diễm Hồng Liên hưng phấn nghị luận.

“Hai người chiến ngang tay, mặc dù Lãnh Nguyệt Tâm có Ma Đế Biến tầng thứ hai, nhưng phu quân lại có Nghịch Long Lực vượt xa Ma Lực!” Yên Nhược Tuyết vuốt tóc nói.

“Nếu tiếp tục chiến, khả năng Tiểu Nam thắng là rất lớn!” Võ Tam Nương đưa ra đánh giá.

“Không sai, Lãnh Nguyệt Tâm đã dùng gần như hết bài vẫn không làm gì được phu quân, mà chàng còn nhiều thứ chưa sử dụng!” Hoa Thanh Trúc tán thành nói.

“Ai bảo phu quân của chúng ta làm người thương hương tiếc ngọc, nếu toàn lực đại chiến…nói không chừng có thể khuất phục được mỹ nhân!” Thủy Nương Khanh hướng Lạc Nam nháy mắt trêu chọc.

“Lãnh Nguyệt Tâm cũng hiểu nếu tiếp tục đánh người bại có lẽ là nàng, nên cũng chấp nhận dừng chiến!” Liễu Ngọc Thanh cười nói, nhân tuyển con dâu trong lòng lại gia tăng thêm một người.

“Phu quân, Hậu Cung đã có Tốc Kiếm và Sát Kiếm, thu thêm một vị Ma Kiếm cũng không tệ!” Mộc Tử Âm cùng Băng Lam Tịch hưng phấn nói.

Hai nữ hận không thể nhanh chóng lôi Lãnh Nguyệt Tâm vào Hậu Cung, để có thể cùng nhau luận bàn Kiếm thuật.

“Đề nghị không tồi, Hậu Cung vẫn thiếu Ma Lực!” Bạch Tố Mai lập tức tán đồng.

Chúng nữ nghị luận xôn xao, Lạc Nam cười cười im lặng không nói.

Nữ nhân như Lãnh Nguyệt Tâm, không để nàng ấy tâm phục khẩu phục…muốn thu vào Hậu Cung, còn phải chờ rất xa…

Lần này mặc dù tạm dừng chiến, nhưng biểu hiện của Lãnh Nguyệt Tâm rõ ràng còn không phục hắn, chắc hẳn vẫn còn bài tẩy chưa sử dụng nào đó.

“Ha hả, đợi ta đem toàn bộ Linh Lực chuyển hóa thành Tiên Lực, xem có đánh cái mông nàng một trận hay không!” Lạc Nam trong lòng cười xấu xa.

Hồn Nguyệt Ánh cảm giác được suy nghĩ của phu quân, nhất thời cảm thấy thắc mắc nhân phẩm và linh hồn thuần khiết của hắn rốt cuộc từ đâu ra?

Bất quá đã leo lên thuyền giặc, đời này của nàng chỉ có thể làm Hồn Hậu của hắn.

Việt Long Lịch, 2 tháng 6 thời kỳ Hoàng Kim…ngày diễn ra sự kiện trọng đại nhất lịch sử Tu Chân Giới…

Tại Thánh Linh Thành, Lạc Nam một thân bệ vệ uy nghiêm ngồi giữa đài cao, hai hàng bên cạnh là chúng nữ Hậu Cung, ngoài vài nữ còn đang bế quan…tất cả đều có mặt đầy đủ.

Đảo mắt nhìn toàn trường một vòng…

Bên dưới đài là chủ nhân tất cả thế lực còn lại của Tu Chân Giới, từ cấp thấp nhất đến siêu việt Cửu Cấp, không thiếu một ai…

Vô số ánh mắt nóng bỏng và cuồng nhiệt nhìn thẳng vào Lạc Nam, vô vàn cảm xúc nói không nên lời…

Tu Chân Giới vốn tôn sùng kẻ mạnh, huống hồ Lạc Nam vừa là kẻ mạnh vừa là đại anh hùng của toàn bộ Tu Chân Giới, đầu tiên là lấy sức một mình ngăn cơn sóng dữ, sau đó lãnh đạo Hậu Cung biến Dạ Lang Tiên Tinh thành một đám con mồi, như chuột chui cống rãnh, chỉ biết ẩn nấp trốn tránh.

Trong ánh nhìn chăm chú của vô số người, chỉ thấy Đa Bảo Các Chủ Thiên Vạn Bảo, Huyền Hoàng Học Phủ Huyền Sa Lão Nhân, Thiên Yêu Học Phủ Ngưu Thiên Ám, Thiên Cơ Điện Chủ các loại thế lực chi chủ đồng loạt tiến đến trước đài cao.

Phật phật phật…

Óng tay áo tung bay, chỉ thấy các vị vốn là cường giả đỉnh tiêm của Tu Chân Giới toàn bộ hướng Lạc Nam quỳ xuống một chân, đồng thanh nói:

“Hậu Cung Chi Chủ nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được, kim khẩu ngọc ngôn…chúng ta tâm phục khẩu phục, nay làm theo hứa hẹn ban đầu, mang theo từ trên xuống dưới các thế lực, thần phục Hậu Cung!”

Hít…

Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, mặc dù đã biết trước chuyện này sẽ diễn ra, nhưng khi chứng kiến Hậu Cung đạt đến đỉnh phong, rất nhiều người vẫn cảm giác như đang nằm mơ.

Nhưng rất nhanh, bọn hắn lại trở nên tỉnh táo…

Chỉ thấy Hoa gia, Băng Huyền Đế Quốc, Hải Cung, Hỏa Minh Giáo, Tinh Linh Đảo, Ải Nhân Đảo các loại Cửu Cấp đến Bát Cấp Thế Lực cũng tiến lên quỳ gối tuyên thệ thuần phục…

Ngay cả những thế lực từng có mâu thuẫn với Hậu Cung nhưng được Lạc Nam rộng lượng bỏ qua như Ngự Thú Chiến Tông, Thất Sát Giáo, Giao Tộc các loại thế lực cũng thuận theo chiều gió, cúi đầu xưng thần trước mặt Hậu Cung.

Với thực lực như mặt trời ban trưa hiện tại của Hậu Cung, không thuần phục chính là tự tìm đường chết…dù Hậu Cung không đếm xỉa đến ngươi, nhưng chỉ cần bị cả đám thế lực khác cô lập cũng đủ tự diệt vong rồi.

Đan gia song tổ Đan Thiên Hành cùng Đan Diễm Cơ liếc mắt nhìn nhau, cúi cùng cắn chặt răng một cái, mang theo Đan Cốc Cốc Chủ lần lượt quỳ xuống một chân, tuyên thệ thuần phục.

Trước thực lực mà Lạc Nam cùng chúng nữ biểu hiện, Đan gia cũng phải phục tùng.

Chỉ tiếc Đan Mộng Cơ vẫn còn đang cùng Tiêu Thanh Tuyền bế quan lĩnh ngộ Đan Đạo Chân Giải.

Bụp bụp bụp…

Liên tục có người quỳ xuống một chân, rất nhanh mà thôi…toàn trường chỉ còn lại hai người đang đứng thẳng.

Phụ tử Bách Vô Sinh và Bách Hiểu Sinh.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đổ dồn về phía bọn hắn…

“An toàn của Tu Chân Giới đã định, hy vọng Hậu Cung Chi Chủ giữ lời trả lại Linh Hồn Bổn Nguyên cho ta!” Bách Vô Sinh nghiêm túc chắp tay nói, chỉ là bên trong giọng nói có chút nhún nhường.

Bách Hiểu Sinh cúi gằm mặt xuống, hắn cố gắng dò tìm Tinh Linh Nữ Vương nhưng không thấy, chỉ gặp Á Nhi thân mật ngồi cùng chúng nữ Hậu Cung, tia oán độc cùng ghen ghét dâng trào bên trong mắt.

Tám phần mười nữ thần trong mộng của hắn đã bị Lạc Nam thu lấy rồi, bằng không Á Nhi vì sao công khai thân thiết với Lạc Nam như vậy?

Càng nghĩ Bách Hiểu Sinh càng phẫn nộ, bất quá hắn cũng rất sợ chết…chỉ có thể cúi đầu không để cảm xúc dữ tợn của mình lọt vào mắt đám người.

Đáng tiếc, mặc kệ phụ tử bọn hắn nghĩ gì, Lạc Nam chỉ cười nhạt một tiếng, ý niệm vừa động tra tấn Linh Hồn Bổn Nguyên của Bách Vô Sinh…

“AAAA” Bách Vô Sinh ôm đầu hét thảm, một chân quỳ gối xuống.

“Lạc Nam, ngươi lật lọng?” Bách Hiểu Sinh giận dữ rống to.

“Hừ, trận chiến trước đó với Dạ Lang Tiên Tinh, phụ tử các ngươi lâm trận ẩn nấp thì cũng thôi, nhưng ở trận chiến vừa rồi…Thiên Vạn Bảo, Ngưu Thiên Ám, Huyền Sa Hiệu Trưởng các vị tiền bối lại một lần nữa ra sức vì Tu Chân Giới, nhưng Bách Vô Sinh thân là cường giả đứng đầu Hải Châu chỉ núp trong Tứ Phương Vô Phá Trận trơ mắt nhìn! Thật khiến ta phẫn nộ!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm quát.

Thân phận và địa vị của hắn đã thay đổi, trong lúc bất tri bất giác đã hình thành một cổ khí thế lẫm nhiên khó thể chống cự.

Đám người nghe lời chất vấn của Lạc Nam, đồng ý tán thành.

Đối với những người không đủ thực lực tham chiến thì không nói, đằng này Bách Vô Sinh là cường giả đứng đầu…vậy mà tiếp tục hèn nhát, không một ai đồng tình phụ tử bọn hắn.

“Đánh rắm! có ra tay hay không là quyền tự do của chúng ta! mắc mớ gì đến ngươi?” Bách Vô Sinh không phục nói.

“Ha hả! nói rất hay!” Lạc Nam cười lớn, vỗ tay nói: “Các ngươi có quyền không ra tay, nhưng Tứ Phương Vô Phá Trận hiện tại thuộc về Hậu Cung, ta có quyền không chứa chấp phụ tử các ngươi ở nơi này!”

Lạc Nam vừa nói xong, Ngưu Ngũ Bá và Ngưu Thiên Ám đã không nhịn được cười sảng khoái, lao đến áp giải phụ tử Bách Vô Sinh ném khỏi Băng Thiên Đại Lục.

Rời khỏi phạm vi Tứ Phương Vô Phá Trận, để bọn chúng tự sinh tự diệt.

“Á, Lạc Nam ngươi chết không yên lành!”

Bách Vô Sinh muốn chống cự, lại bị Lạc Nam thông qua linh hồn tra tấn, chỉ có thể oán độc chửi rủa sau đó ngất đi vì đau đớn.

Tình cầu trời nắm chặt như muốn nắm gọn thiên hạ…

XOẸT…

Chúng nữ Hậu Cung đồng loạt rời ghế, yêu kiều quỳ gối một chân…từng đôi mắt đẹp mang theo cuồng nhiệt và sùng bái nhìn chằm chằm thân ảnh nam nhân vĩ ngạn kia của mình.

Lạc Nam hào tình vạn trượng, Thiên Hạ Vô Song triển khai, cuồn cuộn uy áp mang theo từng âm từng chữ uy nghiêm vô thượng, truyền khắp bốn phương:

“Ta Lạc Nam! Muốn đăng lâm Bá Chủ…chư vị có ai không phục?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK