Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289: Mộ Địa

Thoáng chóp mắt, ba ngày trôi qua…

Trong thời gian này, Lạc Nam rốt cuộc khôi phục phần lớn thương thế mà mỹ phụ gây ra cho hắn…

“Xem ra Mẫu Hậu của nàng ra tay cũng biết phân nặng nhẹ, không có ý muốn giết ta!” Lạc Nam nhìn Bạch Liên Hoa đang lo lắng ngồi đối diện, thản nhiên cười nói.

“Mẫu thân mặc dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng luôn quan tâm muội…” Bạch Liên Hoa vội vàng lên tiếng phụ họa, nàng không muốn Lạc Nam hiểu lầm Mẫu Hậu của mình…

“Mẫu thân sao?” Lạc Nam hơi nghi hoặc, theo lý mà nói nàng nên gọi Mẫu Hậu mới đúng nha.

Bạch Liên Hoa nhận ra nghi hoặc của hắn, chóp chóp mắt đẹp cười giải thích:

“Mẫu thân từng dặn dò chỉ gọi nàng Mẫu Hậu ở trước mặt người ngoài mà thôi, khi có hai người thì gọi mẫu thân…”

Lạc Nam gật gù, xem ra mỹ phụ lạnh lùng kia cũng khá tình cảm với con gái, dù sao gọi mẫu thân nghe thân mật gần gũi hơn Mẫu Hậu, không bị lễ nghi của Hoàng gia gò bó…

“Mẫu thân nàng tên là gì?” Lạc Nam nghĩ nghĩ, rốt cuộc đặt ra câu hỏi…

Lần trước gọi mỹ phụ là Đại Liên Hoa khiến nàng nổi giận động thủ, Lạc Nam cũng không muốn lặp lại sai lầm.

Bạch Liên Hoa hơi sửng sờ, không nghĩ đến hắn lại đột ngột hỏi tên mẹ mình, bất quá cũng không có gì phải giấu giếm, đang định mở miệng đáp trả:

“Mẫu thân của muội tên…”

“Hừ, hỏi tên bổn tọa làm gì?”

Một tiếng lạnh lẻo cắt ngang đối thoại giữa hai người, theo hương thơm u thanh bát ngát, không gian nứt ra, mỹ phụ từ bên trong cao quý xuất hiện…

Hôm nay khác với dáng vẻ đoan trang cao quý lần trước, mỹ phụ thân mặc một lớp áo da xanh trơn nhẵn linh hoạt, đem cơ thể thành thục bó sát đến cực hạn, vòng nào ra vòng nấy, đôi gò bông đào sánh ngang Diễm Nguyệt Kỳ bị đè ép như muốn nổ tung khiến Lạc Nam nhìn không chóp mắt…

Bất quá rất nhanh hắn thu hồi ánh mắt, ra vẻ không sao cả nhún vai:

“Không nói thì thôi, ta vẫn gọi Đại Liên Hoa là được, dù sao cái tên này rất hay…”

“Phốc, hì hì”

Bạch Liên Hoa nghe lời nói của hắn bật cười đáng yêu, nàng quả thật rất giống mẫu thân, chẳng trách Lạc Nam gọi như vậy…

Mỹ phụ thấy nữ nhi thân thiết với Lạc Nam, hừ lạnh một tiếng:

“Bổn tọa gọi Hoa Thanh Trúc, ngươi có thể gọi ta Thanh Trúc tiền bối!”

Lạc Nam âm thầm khen ngợi tên hay ý đẹp, bất quá ngoài mặt lại bĩu môi khinh thường:

“Hoa Thanh Trúc? Trúc xanh có hoa? Haha”

Muốn hắn gọi nàng tiền bối? phong phạm cao nhân đâu? Ra vẻ người trưởng thành đâu?

Vừa gặp mặt đã đem hắn đánh đến bán sống bán chết, gọi nàng một tiếng oan gia thì đúng hơn.

Hoa Thanh Trúc không để ý dáng vẻ đáng ghét của hắn, hiển nhiên là lười so đo, cao cao tại thượng mở miệng:

“Ba ngày đã qua, theo bổn tọa một chuyến đi!”

Lạc Nam nghe giọng điệu của nàng vẫn phách lối như củ, hắn hừ lạnh: “Đi đâu? Không nói rõ ràng ta không đi…”

Lạc Nam nhận lời Bạch Liên Hoa giúp Hoa Thanh Trúc không giả, nhưng ít nhất nàng cũng phải khách sáo một chút, thậm chí cho biết địa điểm để hắn còn chuẩn bị tâm lý chứ?

Thái độ của Hoa Thanh Trúc khiến Lạc Nam không hài lòng.

“Lá gan của ngươi không nhỏ, còn làm giá trước mặt bổn tọa?” Ánh mắt Hoa Thanh Trúc híp lại, khí lạnh lan tràn…

Bạch Liên Hoa thấy không khí có phần trầm trọng, vội kéo tay Lạc Nam xoa xoa, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn.

Trong lòng Lạc Nam mềm nhũn, thở dài một hơi vươn người đứng dậy…hắn không nỡ nhìn tiểu thiên sứ này đau lòng a.

“Chúng ta đi thôi!” Lạc Nam nhìn Hoa Thanh Trúc gật đầu nói…

Hoa Thanh Trúc không để ý đến hắn, quay sang Bạch Liên Hoa căn dặn:

“Không được nói với ai chuyện lần này, dù là Phụ Hoàng của ngươi, về phần tiểu tử này sẽ không sao, ta chỉ lợi dụng năng lực của hắn một chút mà thôi…không có nguy hiểm! đừng lo lắng!”

“Ai lo lắng cho hắn chứ?” Bạch Liên Hoa gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, bất quá nghe đến hai người không đi địa phương nguy hiểm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm…

Bất chợt, Bạch Liên Hoa từ nhẫn trữ vật lấy ra một khối ngọc bội tinh xảo có hình bông tuyết, đặt vào tay Lạc Nam, cúi thấp đầu lí nhí nói:

“Vì lần trước muội đánh cược thua, thứ này đưa cho huynh…chỉ cần truyền Linh Lực vào trong là có thể nói chuyện với muội trong phạm vi một Vặn Dặm!”

“Truyền Âm Ngọc?” Hoa Thanh Trúc sắc mặt cổ quái…

“Kim Nhi, thứ này có công dụng gì?” Lạc Nam vừa nhận lấy ngọc bội từ tay Bạch Liên Hoa, vừa thắc mắc…

“Truyền Âm Ngọc thường đi đôi với nhau, bên trong có khắc Trận Pháp cỡ nhỏ để truyền đạt âm thanh trong phạm vi nhất định, khá giống điện thoại đời trước của công tử!” Kim Nhi nhí nhảnh lên tiếng giải thích…

Lạc Nam nghe xong mừng rỡ, thứ tốt a…theo lời của Kim Nhi, vậy Bạch Liên Hoa cũng có một cái Truyền Âm Ngọc dùng để liên lạc với hắn…

Mặc dù phạm vi một vạn dặm hơi có chút hạn chế, nhưng cũng không tồi rồi.

“Đa tạ muội, ta sẽ giữ gìn nó!” Lạc Nam cẩn thận thu Truyền Âm Ngọc vào, nhìn Bạch Liên Hoa chân thành nói.

“Là do muội đánh cược thua huynh mà thôi…” Bạch Liên Hoa càng cúi thấp đầu yếu ớt giải thích, cảm giác được mẫu thân dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, thân ảnh nhỏ bé mắc cỡ chạy trốn…

“Thật đáng yê…”

Lạc Nam ngẩn ngơ nhìn theo, chưa kịp nói hết câu, đã cảm thấy một bàn tay xách lấy cổ áo hắn, như xách lấy con gà xé rách hư không tiến vào…

Hắn cũng không phản kháng, mặc kệ Hoa Thanh Trúc xách lấy cơ thể mình…

Ở khoảng cách gần, hương thơm cơ thể quyến rũ của mỹ phụ truyền vào trong mũi, cùng với hơi thở lạnh buốt của nàng khiến Lạc Nam khá thư thái dễ chịu, nhắm mắt lại cảm nhận…

Hai người lướt đi trong hư không, Hoa Thanh Trúc nhìn tên này bị mình xách cổ vậy mà có tâm trạng tận hưởng, gương mặt đáng ghét khiến nàng muốn vứt hắn đi cho rồi…

Thoát khỏi phạm vi Bạch Sa Hoàng Triều, tốc độ của Hoa Thanh Trúc vẫn không giảm, hiển nhiên nơi cần đến ở khá xa…

Mấy canh giờ sau, rốt cuộc dừng lại…

Lạc Nam cảm nhận Hoa Thanh Trúc buông tay khỏi cổ áo mình, cơ thể vừa thoát khỏi hư không, vội vàng cúi đầu nhìn xuống…

Chỉ thấy đây là một sơn mạch âm u mơ hồ, cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng có tiếng thú rống đầy uy thế truyền ra, tạo nên cảm giác nguy hiểm khiến người ta phải rùng mình…

“Nơi này không phải đất lành a” Lạc Nam cảm thán một câu, lấy thực lực của hắn hiện tại vẫn cảm thấy sơn mạch này khủng bố, chỉ cần hơi chủ quan nói không chừng mạng nhỏ không còn.

Hắn hướng ánh mắt nhìn qua Hoa Thanh Trúc, hy vọng nàng mở miệng giải thích…

“Hừ”

Hoa Thanh Trúc không phản ứng chút nào, hừ lạnh một tiếng, bàn tay ngưng tụ thành Băng Linh Lực thành chưởng đối với hư không đẩy ra…

BÙM…

Chỉ thấy bên trong hư không, một con Lục giai Biên Bức yêu thú đang muốn đánh lén, trúng một chưởng này của nàng cấp tốc hóa thành Băng Khối…

Răng rắc…

Băng khối vỡ vụn, Lục Giai Biên Bức tương đương với Luyện Hư Kỳ chết đến không thể chết lại…

XOẸT…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK