Chương 459: Bất Tử Thụ
Nhận thấy sát khí trên đỉnh đầu sập xuống, Ưu Mặc đột nhiên điên cuồng quát:
“Chủ nhân của ta chính là Tiên Tôn cấp bậc, ngươi thật sự dám giết ta?”
Ánh mắt Lạc Nam bất chợt co rụt lại, Chân Long Trảo đang vồ xuống dừng lại tại không trung, trong lòng xẹt qua đủ loại suy nghĩ…
Tiên Tôn, đây chính là tồn tại vượt trên cả Tiên Vương, chỉ dưới cấp bậc mạnh nhất hiện tại mà hắn được biết chính là Tiên Đế…
Lạc Nam không hề biết Tiên Tôn mạnh mẽ như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn loáng thoáng uy thế trước đây của một đám Tiên Vương từng chớp nhoáng xuất hiện như Phù Đổng Tiên Vương, Tản Viên Tiên Vương cũng không phải bản thân hắn có thể chống lại, chưa kể đối phương còn là Tiên Tôn…
Mặc dù đã từng đoán qua chủ nhân của Ưu Mặc là tồn tại có khả năng vượt qua cả Tiên Vương, nhưng khi biết chính xác đó là Tiên Tôn cấp bậc, Lạc Nam trong lòng nặng nề chưa từng có…
Chưa phi thăng Tiên giới, đã đắc tội một vị Tiên Tôn, đó là vận khí cức chó gì?
Nếu là ở tình huống bình thường, Lạc Nam sẳn sàng liều lĩnh giết chết Ưu Mặc, dù cho chủ nhân của hắn có là Tiên Tôn cảnh thì cũng chưa chắc tùy thời tùy khắc luôn luôn chú ý động tĩnh nơi này, giết đi Ưu Mặc chưa chắc lập tức kinh động đối phương.
Nhưng sự thật luôn phật lòng, Linh Hồn Bổn Nguyên của Ưu Mặc đã bị vị Tiên Tôn kia thu lấy, điều đó đồng nghĩa với chỉ cần Ưu Mặc vừa chết, chủ nhân của hắn sẽ lập tức cảm ứng được, khi đó tình huống liền nguy hiểm.
Phá hỏng kế hoạch của Tiên Tôn một cách lộ liễu, Lạc Nam cảm thấy mình hiện tại có vạn cái mạng cũng không đủ chết…
Thấy sắc mặt Lạc Nam biến ảo thất thường, Ưu Mặc đắc ý cười lên ha hả: “Ngươi không phải có Thiên Đình và Long Tộc chống lưng sao? lại sợ một vị Tiên Tôn à? Haha!”
Lạc Nam nghe vậy cười nhạt: “Tạm thời tha ngươi mạng chó!”
Nói xong không đợi Ưu Mặc phản ứng, Nghịch Long Lực cuồn cuộn mà ra, Cầm Long Chưởng hướng đầu Ưu Mặc nện xuống.
Hự…
Rên lên một tiếng, Ưu Mặc miệng sùi bọt mép, da đầu nổ tung, chính thức ngất đi…
Lạc Nam âm thầm thở phào, dùng chưởng yếu nhất bên trong Đồ Long Thập Bát Chưởng đủ khiến Ưu Mặc ngất đi nhưng không lấy mất tính mạng hắn, tính sát thương vừa chuẩn.
Để đem một vị Chân Tiên Viên Mãn đánh ngất cũng không phải việc dễ, nếu công kích quá yếu sẽ không đủ lực, nhưng công kích quá mạnh lại rất dễ giết luôn…Cầm Long Chưởng vừa vặn thích hợp.
“Không thể dùng đến Hồn Tu thật mẹ nó khó chịu!” Lạc Nam thầm mắng một tiếng, nếu có thể dùng đến Hồn Kỹ, hắn đâu cần vướn tay vướn chân nhiều như thế.
Lột xuống Nhẫn Trữ Vật của Ưu Mặc, lại đem gia hỏa đã ngất đi như một con gà này ném lên vai, Lạc Nam vận chuyển Lôi Hỏa, trong tay ngưng tu Hợp Linh Chưởng, hướng về mặt đất chưởng xuống…
“Ta muốn xem, thứ các ngươi ẩn giấu rốt cuộc là tà vật gì?”
Theo như hắn suy nghĩ, thứ đồ cần dùng đến tu vi và máu thịt sinh mệnh để nuôi dưỡng, nhất định không phải vật tốt lành…
ẦM ẦM ẦM…
Hợp Linh Chưởng vẫn là vũ kỹ có sức hủy diệt nổi trội nhất, rất nhanh mặt đất bị nó xuyên thủng, sau đó điên cuồng ma sát vùng không gian, triệt để vỡ nát…
Tiên Khí nhất thời nồng đậm dị thường…khiến Thất Đỉnh trong đan điền reo hò sung sướng…
Lạc Nam vội mở ra Thấu Thị Vạn Lý, quan sát tình huống…
Quả nhiên bên dưới không gian này còn một vùng không gian khác ẩn nấp dưới lòng đất, tu vi và sinh mệnh của một đám nạn nhân được một trận pháp bí hiểm hòa tan thành dung dịch màu trong suốt, không ngừng chảy về giữa trung tâm…
Lạc Nam hướng mắt nhìn theo, lông mày nhíu chặt, khó hiểu lẩm bẩm:
“Cây Đa con?”
Ở giữa trung tâm vùng không gian bí mật, một gốc cây non có chiều cao chỉ hơn một tấc lẳng lặng hiện hữu, tỏa ra hào quang xanh lục nhàn nhạt đem cả khu vực thắp sáng lấp lánh…
Cây non không có gì nổi bậc, hai cành nhỏ nhắn đâm ra, toàn bộ thân cây cũng chưa được mười cái lá, xanh thẳm non nớt, vỏ cây nâu nhạt, nhìn qua không có gì đặc biệt…
Xuất thân từ địa cầu và là một người Việt chân chính, Lạc Nam lập tức nhận ra lai lịch của giống cây này…
Chính là cây Đa, hơn nữa chỉ là một cây Đa con mà thôi…
Chỉ là vấn đề kỳ dị nằm ở chỗ, dưới gốc cây Đa con lúc này được đặt hàng vạn khối đá trong suốt lấp lánh chất chồng lên, lượng Tiên Khí khổng lồ tại không gian này chính là do đám đá trong suốt đó tỏa ra…
Thậm chí Tiên Khí nồng đậm đến mức lan tràn lên trên, lan tràn vào vô số các lỗ hỏng không gian…
Lạc Nam rốt cuộc hiểu vì sao lỗ hỏng không gian đem hắn hút vào lúc đầu lại có Tiên Khí để hắn khôi phục vết thương, thì ra là ăn ké của cây Đa con hết sức bé nhỏ này.
Càng nghĩ sắc mặt càng cổ quái, nếu Tiên Khí từ đám khối đá trong suốt đó tỏa ra, như vậy chẳng phải đây chính là Tiên Thạch trong truyền thuyết hay sao? so với Linh Thạch cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần.
Người trồng cây Đa con này hiển nhiên cảm thấy vạn khối Tiên Thạch còn chưa đủ, còn cất công bố trí bẫy rập dẫn dụ vô số sinh mệnh, đem bọn hắn trở thành chất dinh dưỡng cho cây Đa con hấp thu…
Lạc Nam rõ ràng nhìn thấy trận pháp kỳ dị kia lấy Cây đa con làm trung tâm, rễ nhỏ của nó cắm vào Tiên Thạch, lại còn hút lấy chất dinh dưỡng đến từ các sinh mệnh xấu số…
“Bất quá cây Đa con này là đồ vật gì? sao lại dùng nhiều thứ khủng bố như vậy nuôi dưỡng nó?”
Lạc Nam cho dù ngốc cũng biết gốc cây trước mặt không phải loại bình thường, bằng không một vị Tiên Tôn cũng không phí sức nhiều như vậy…
“Công tử…công tử lần này…lần này phát tài rồi!”
Lạc Nam mãi mê quan sát cây Đa nhỏ mà không chú ý đến biểu hiện trên mặt Kim Nhi, lúc này nghe âm thanh kích động của nàng phát ra, hắn mới nhìn đến quan sát…
Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của Kim Nhi kích động đến lắp ba lắp bắp, làn da ửng đỏ vì hưng phấn, hai mắt trừng lớn nhìn chăm chú Cây Đa con…
Biểu hiện này của Kim Nhi lập tức khiến Lạc Nam trong lòng giật thót, phải biết từ khi hai người đồng hành cùng nhau, số lần Kim Nhi có phản ứng lớn như vậy không nhiều, duy nhất một lần đầu tiên chính là khi hắn triệu hoán ra Cấm Kỵ…
Chẳng lẽ gốc cây nhỏ nhìn như vô hại trước mặt, lại có thể sánh ngang Cấm Kỵ?
Lạc Nam nghĩ đến đây rùng mình một cái.
“Chẳng trách, chẳng trách một vị Tiên Tôn phải sợ đông sợ tây, hành xử cẩn thận như vậy…chẳng trách hắn vì muốn thúc đẩy sự sinh trưởng của nó mà tốn công làm ra bẫy rập tàn nhẫn như vậy… Khí Vận Chi Tử vốn là nghịch thiên như vậy, để công tử tìm được nó…” Kim Nhi hít thở thật sâu, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm…
Lạc Nam trong lòng như có hàng vạn con kiến nhỏ chạy qua, tò mò đến cực điểm a, không nhịn được mắng một tiếng:
“Xú nha đầu! rốt cuộc cây Đa này là thứ đồ gì?”
Kim Nhi đè nén tâm tình kích động, đang muốn giải thích cho công tử, đã nghe âm thanh Hệ Thống máy móc vang lên: