Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài…

Đẩy ra cửa đình viện, hít thở một hơi không khí pha lẫn chút vị mặn của biển…

“Tham kiến công tử!”

Không biết từ khi nào, hai thiếu nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi uyển chuyển đứng ngoài cửa, hắn vừa tiến ra đã cung kính cúi đầu…

Lạc Nam âm thầm quan sát, hai nàng da trắng môi hồng, thân hình lung linh kiều tiểu, một tóc dài một tóc ngắn, đều có tu vi Trúc Cơ Viên Mãn, rất xinh đẹp…

“Hai nàng đứng nơi này làm gì?” Hắn nghi hoặc hỏi…

Nếu Hải Hồng Phái muốn giám sát hắn cũng sẽ không cử hai thiếu nữ tu vi thấp như vậy a…

“Tiểu thư phân phó chúng tôi đến hầu hạ công tử làm ấm giường!” Hai thiếu nữ đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu xuống đất, lí nhí mở miệng…

“Thủy Nương Khanh?” Lạc Nam giật mình, nữ nhân này xem hắn là loại người gì? Lại cử nữ nhân đến ngủ cùng hắn…

“Công tử yên tâm, chúng thiếp vẫn còn là trinh nữ!” Thiếu nữ tóc dài hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói…

Lạc Nam dở khóc dở cười, trừng mắt hỏi: “Hai nàng tên gì?”

“Thiếp tên Tiểu Ngư” Thiếu nữ tóc dài thẹn thùng cắn môi nói…

“Thiếp là Tiểu Nhạn” Thiếu nữ tóc ngắn xoa xoa bàn tay trắng như phấn, ái ngại vô cùng…

Lạc Nam thở dài, hai thiếu nữ như hoa như ngọc tuổi thanh xuân, lại chỉ vì một mệnh lệnh mà cam tâm hầu hạ nam nhân chưa một lần tiếp xúc…

Đây là một phần của quyền lực…

“Trở về đi, đây là một chút Linh Thạch tặng cho hai nàng tu luyện!” Hắn lấy ra một túi linh thạch, mở miệng nói…

Hai nàng mặc dù rất xinh đẹp, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn là ai? Không phải thiên kiêm tiểu thư thì chính là nữ thiên tài, nữ cường giả…khẩu vị của Lạc Nam rất kén đấy…

Huống hồ giữa hắn và hai nữ không có một chút cảm tình đáng nói a…

Đã từ lâu Lạc Nam chỉ thích nam nữ hòa hợp khi cả hai đồng điệu cả linh hồn lẫn thể xác, như vậy mới đạt đến tận cùng của sự thăng hoa…

Tiểu Nhạn và Tiểu Ngư nghe hắn từ chối, sắc mặt lặp tức trắng bệch không còn chút máu, vội vàng quỳ xuống…

“Các nàng làm gì?” Lạc Nam giật nảy mình, vung tay một cái, lực lượng của Nguyên Anh Nguyên Mãn kéo hai nàng đứng lên…

“Tiểu thư đã nói sau đêm nay tỷ muội bọn thiếp sẽ là người của công tử, nếu không làm được thì cuốn gói rời khỏi Hải Hồng Phái!” Tiểu Ngư khóc thúc thít…

“Đúng vậy, chúng thiếp là từ nhỏ đã gia nhập Hải Hồng Phái, nếu bị đuổi ra ngoài nhất định sống không bằng chết a” Tiểu Nhạn lau đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm…

Lạc Nam nghe vậy cay mày, nhớ lại bản tính của Thủy Nương Khanh, như nghĩ đến điều gì, trong lòng xuất hiện một tia cảm giác thú vị…

“Thủy Nương Khanh ở đâu? Ai cho nàng ta quyền định đoạt số phận của người khác như vậy?”

Hắn cố tình hét lớn ầm vang, kéo lấy tay hai nữ đi thẳng ra ngoài…

“Công tử đừng mà, Tiểu Thư nhất định sẽ mắng bọn thiếp…” Hai nữ hoảng sợ hét ầm lên, hoa dung thất sắc…

“Yên tâm, có ta bảo vệ các nàng!” Lạc Nam cười cười lắc đầu, vỗ vỗ lòng ngực tự tin nói…

Vừa ra khỏi phạm vi đình viện, đả thấy Phúc bá đứng chờ nơi đó, một mặt mỉm cười nhìn ba người…

“Công tử tốt, phu nhân và tiểu thư đang đợi ngài!” Phúc bá cười một tiếng, bắt đầu dẫn đường…

Lạc Nam nghe vậy thản nhiên gật đầu, vẫn kéo Tiểu Ngư cùng Tiểu Nhạn đi tiếp…

Tại một đình viện thanh nhã nằm giữa hồ…

Dì Hoa và Thủy Nương Khanh ung dung cao quý nhàn nhãn ngồi uống trà…

Thấy Phúc bá mang theo Lạc Nam cùng hai nữ đi tới, lại thấy gương mặt khóc lóc đỏ hoe của hai nàng…Dì Hoa cười tươi rói, đắc ý nhìn Thủy Nương Khanh ra vẻ chiến thắng:

“Thấy chưa? Nương đã nói Tiểu Nam nhất định không phải nam nhân tùy tiện, ngươi còn không tin?”

Đôi môi màu tím trơn bóng của Thủy Nương Khanh nhẹ nếm một ngụm trà, để lại vết son môi trên miệng cốc, thản nhiên nói:

“Có vẻ như nhan sắc của Tiểu Ngư và Tiểu Nhạn vẫn chưa đủ…”

“Xú nha đầu, lật lọng thật nhanh!” Dì Hoa tức giận đến bộ ngực phập phồng lên xuống…

Lạc Nam mặc dù đi từ xa, nhưng nghe đến đây làm sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra? Quả đúng như hắn dự đoán…

Vô duyên vô cớ ép buộc hai thiếu nữ xinh đẹp đến hầu hạ hắn, với bản tính kiêu ngạo của Thủy Nương Khanh sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Rõ ràng là muốn dùng mỹ sắc thử bản tính của hắn…bất quá loại thủ đoạn non nớt này còn không đủ dùng…

“Công tử, bọn thiếp sợ!” Tiểu Ngư lí nha lí nhí…

“Yên tâm, có ta ở đây các nàng không sao!” Hắn kéo theo hai nữ đến gần đình viện…

Phúc bá biết điều cáo lui…

“Dì Hoa khỏe! chào Thủy tiểu thư!” Hắn thong thả chắp tay mở miệng…

Dì Hoa quan sát phong thái phiêu dật tà dị của hắn, càng nhìn càng vừa mắt, vội vàng cười nói:

“Tiểu Nam mau đến ngồi, Nương Khanh pha trà!”

Thủy Nương Khanh khóe miệng giật giật, bất quá vẫn dung dung châm một bình trà nóng…

“Hai nha đầu có thể lui, ngày sau các ngươi chính là đệ tử hạch tâm của Hải Hồng Phái! Chỉ cần Phái còn, không ai dám khi dễ các ngươi…” Dì Hoa nhìn Tiểu Ngư và Tiểu Nhạn mỉm cười nói…

Hai nữ vừa nghe, trái tim đập lên thình thịch, khó tin nhìn nhau…các nàng vốn chỉ là ngoại môn đệ tử, so với Hạch Tâm Đệ Tử còn chênh lệch rất xa a…

“Ta nói là thật, Nương Khanh chỉ hù dọa các ngươi mà thôi…” Dì Hoa gật đầu xác nhận…

“Quá tốt rồi! đa tạ Phu Nhân, đa tạ Tiểu Thư, đa tạ Công Tử…” Hai nữ bừng tĩnh, vui mừng liên tục nói lời cảm tạ…

Lạc Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hai nữ còn quá ngây thơ, vốn từ đầu chẳng ai có ý đuổi các nàng…

“Các nàng lại đây!” Hắn vẩy vẩy tay…

Hai nữ nhìn nhau, cắn môi đến gần…

“Tiểu Nhạn có Phong Linh Căn, đây là thân pháp Thê Vân Tung cùng Địa Cấp Thanh Phong Kiếm Pháp…tu luyện cho tốt!” Hắn ném cho nàng hai quyển sách…rõ ràng là thân pháp và công pháp của Thanh Vân Tông…

Từ lúc cướp bảo khố của Thanh Vân Tông, những thứ này hắn có rất nhiều…

Tiểu Nhạn toàn thân chấn động…

Một bên khác Tiểu Ngư thở hổn hển, nhìn Lạc Nam lại móc ra hai quyển sách:

“Tiểu Ngư có Mộc linh căn, đây là Sâm Lâm Vạn Trượng cùng Mộc Hình Quyền…đều là Địa Cấp Vũ Kỹ…”

Hai nữ toàn thân rung lẩy bẩy, đột ngột quỳ rạp xuống đất, cảm động khóc rống lên:

“Chúng quá quý giá, bọn thiếp không dám nhận a…”

Một bên Thủy Nương Khanh và Dì Hoa trong mắt xuất hiện vẻ khác thường, mặc dù các nàng là môn phái chủ tu Thủy Hệ, nhưng đã từng là một cái Bát cấp Thế Lực, đương nhiên vẫn có một số công pháp và vũ kỹ thích hợp cho thành viên có thuộc tính khác, bất quá Địa Cấp có không nhiều…

Không ngờ hắn lại hào phóng như vậy, một lần mang cả đống ra cho người khác…

“Vật ta đã cho không có ý thu lại, hai nàng không nhận có thể đem vứt đi!” Lạc Nam dùng lại chiêu củ…

Hai nữ tiến thối lưỡng nan, không biết nên làm thế nào cho phải…

“Tiểu Nam đã cho thì cứ nhận đi! Cố gắng chăm chỉ tu luyện, đừng để hắn thất vọng…” Dì Hoa mở miệng dặn dò…

“Đội ơn công tử, đội ơn phu nhân và tiểu thư, bọn thiếp cáo lui…” Hai nữ rốt cuộc chịu tiếp nhận, gương mặt vẫn còn treo lấy vẻ mơ màng…

Chuyện ngày hôm nay quá mức không chân thật, các nàng có cảm giác như mình đang nằm mơ…

Chỉ trong một đêm, thân phận và vận mệnh chuyển biến như trời và đất…nói một bước lên mây cũng rất phù hợp…

Địa Cấp, đó là những thứ mà cả đời các nàng không dám mơ đến a…hiện tại lại cùng lúc có được…

Nhìn thân ảnh hai nữ nhảy nhót tung tăng rời đi, Thủy Nương Khanh tay cầm cốc trà, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Lạc Nam, không mặn không nhạt nói:

“Công tử thủ đoạn phi thường a, chỉ sợ sau ngày hôm nay lại có hai nữ tử cả đời không thể quên ngươi…”

Lạc Nam nhếch miệng, không để ý cầm lấy cốc trà trên bàn uống một ngụm…

Chỉ cảm thấy vị ngọt vào mũi, thơm ngát như lan…

“Khanh khách khanh khách” Dì Hoa đột ngột cười rung lẩy bẩy cả người…

Mà Thủy Nương Khanh càng là đỏ bừng cả gương mặt, nghiến chặt răng giận dữ trừng mắt nhìn hắn…

Lạc Nam khó hiểu nhìn nhìn, rốt cuộc phát hiện điều khác thường, cốc trà vốn thuộc về hắn vẫn còn nằm trên tay Thủy Nương Khanh, mà cốc trà hắn đang uống chính là cốc đang uống dở của nàng…

Bên trên miệng cốc, vẫn còn vết so môi màu tím nổi bậc, mê người đến cực điểm…

Lạc Nam thầm mắng mình bất cẩn một tiếng, ngoài mặt thản nhiên như không thốt ra hai chữ:

“Trà ngon!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK