Quyết định đánh cược số phận của toàn bộ Hải Hồng Phái, số phận của cuộc đời nàng vào tay một người…
Một người nàng tiếp xúc chưa lâu, một người có thể khiến đệ đệ của nàng cam tâm tình nguyện gọi một tiếng đại ca…một người khiến mẫu thân nàng vừa mắt…và khiến nàng nổi giận…cũng là người bị liên lụy vào chuyện này…
Đông Minh Triết làm xong, lại lấy ra tấm Phong Ấn Phù khác, một lần nữa hướng về Lạc Nam sử dụng…
Lạc Nam lập tức cảm giác có một lực lượng mạnh mẽ nào đó đem thực lực của mình giam cầm, mà cổ lực lượng mạnh mẽ này chỉ tập trung chủ yếu ở trung tâm phần lưng, sau đó mới rải rác khắp cơ thể…
Tu vi của hắn cũng bị hạ xuống Luyện Khí Sơ Kỳ…
“Chậc chậc, không sai…tiếp đó nhờ các vị thả ra tù binh của chúng tôi, bọn hắn sẽ theo ta về báo tin bình an, sau đó chuẩn bị sẳn sàng long trọng để tiếp đón Nương Khanh tỷ giá đáo…đương nhiên vẫn còn vị tiểu huynh đệ này…”
Đông Minh Triết cười cười nhìn Thủy Nương Khanh, lại nhìn sang Lạc Nam…cảm thấy hết sức thú vị trước vẻ mặt tức giận nhưng không làm được gì của bọn họ…
“Tam trưởng lão ngươi đi thả ra đám tù binh…!” Thủy Hùng âm trầm hạ lệnh, lại hướng về Đông Minh Triết gằn giọng:
“Các ngươi có thể cút!”
“Haha, cáo từ…Hắc Sát rất chờ mong Nương Khanh tỷ…” Đông Minh Triết cười ha hả…
“Công tử, để tiểu tử này đi cùng Thủy Nương Khanh có vấn đề gì không?” Một tên lão già đi sau Đông Minh Triết nhìn Lạc Nam hỏi…
“Có vấn đề gì chứ? một tiểu tử Nguyên Anh Viên Mãn bị Phong Ấn mà thôi, chẳng lẽ làm nên trò trống gì sao?” Đông Minh Triết cười nhạt đáp…
“Thế nếu hắn nhân cơ hội cưỡng hiếp Thủy Nương Khanh thì sao? Thủy Nương Khanh hiện tại có thực lực ngang bằng hắn a…” Một lão già khác truyền âm…
“Chuyện đó người cần lo là Hắc Sát, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!” Đông Minh Triết không sao cả trả lời…
Trong lòng cười lạnh, mục tiêu của “người kia” là Dị Thủy, về phần thân thể và dung nhan tuyệt trần của Thủy Nương Khanh mặc dù đáng tiếc thật, nhưng đại sự vẫn quan trọng hơn…
Hai lão già nhìn nhau, biết điều im miệng không tiếp tục nói…
“Phúc bá, lập tức chuẩn bị thuyền!…”
Phúc Bá cắn răng, xoay người rời đi…
“Nương Khanh, có suy tính gì chứ?” Thủy Hùng lo lắng hỏi, đám trưởng lão lập tức nghiêm nghị vểnh tai…
Thủy Nương Khanh lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Đến đâu hay đến đó đi…dù ta phải tự bạo cũng không để bọn hắn đạt được ý đồ, chỉ cần Thủy Mặc còn sống thì Hải Hồng Phái sẽ có ngày đông sơn tái khởi, trước hết phải giữ mạng cho hắn!”
Thủy Hùng và đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cả đám như tro tàn, lúc này mới chú ý đến Lạc Nam đang đứng tại nơi đó…
Trong mắt Thủy Hùng lóe lên tia sáng, nhìn hắn mở miệng:
“Lạc công tử, ngươi tự nguyện nộp mình cho bọn hắn chắc có tính toán gì chứ?”
“Trong tình cảnh đó có thể làm gì khác được chứ? ta cũng không thể làm liên lụy Thủy Mặc a…” Lạc Nam gương mặt hết sức khó coi, ra vẻ bất lực trả lời…
“Haizz, là Hải Hồng Phái chúng tôi liên lụy đến ngươi…đến thời điểm nguy cấp, công tử cứ việc bỏ trốn nếu có thể!” Người lên tiếng là một lão già có tu vi quanh thân là Hóa Thần Trung Kỳ, chính là Đại Trưởng Lão của Hải Hồng Phái…
Đám người cũng bị cảm động trước tấm lòng “hy sinh vì nghĩa” của Lạc Nam…
“Tiểu tử biết rồi! nếu có thể ta sẽ mang theo Thủy Mặc và Thủy tiểu thư chạy trốn!” Lạc Nam chân thành nói…
Thủy Hùng và đám trưởng lão nhìn nhau thở dài, ngươi quá ngây thơ rồi, dù là Hóa Thần Viên Mãn cũng không thể chạy khỏi tay Luyện Hư Kỳ a, huống hồ còn bị Phong Ấn…
Đám người thầm mong Hắc Sát giữ đúng lời hứa, thả Thủy Mặc trở về…
Thủy Nương Khanh lẳng lặng nhìn Lạc Nam, không biết đang suy nghĩ gì…
…
Một ngày sau, trước đôi mắt đỏ bừng ướt đẩm cùng vẻ mặt như đưa đám của Dì Hoa, Lạc Nam và Thủy Nương Khanh bước xuống thuyền…
“Tiểu Nam, Dì Hoa tin tưởng ngươi cùng Nương Khanh sẽ tạo nên kỳ tích!”
Chỉ là không ai biết rằng, ngoài vẻ mặt đưa đám đó, Dì Hoa truyền âm vào tai hắn một câu như vậy…
Lạc Nam chỉ ném lại cho nàng một nụ cười ân tâm…
Thủy Nương Khanh hiện tại chỉ là Luyện Khí Kỳ tu sĩ, Phong Ấn Phù đang làm rất tốt vai trò của nó, bất quá gương mặt nàng vẫn lạnh lùng như sương, không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì…
Thuyền hai người sử dụng là một kiện Huyền Cấp Cực Phẩm của Hải Hồng Phái, diện tích không quá lớn nhưng chẳng cần người cầm lái, có thể di chuyển theo ý muốn của Thủy Nương Khanh…đương nhiên tiêu hao Linh Thạch…
Đám người Đông Minh Triết đã sớm mang theo tù binh của Băng Cá Mập Đen rời đi cùng hai Chiến Thuyền Cá Mập lần trước Lạc Nam cướp được…, chắc hẳn sẽ trở về Minh Đảo rồi lập tức báo cáo tình hình với Hắc Sát thông qua thủ đoạn truyền tin của bọn chúng…
Dù sao thì khoảng cách từ Minh Đảo đến Hồng Đảo gần hơn khoảng cách từ Hồng Đảo đến hang ổ của đám Cá Mập…
Vì thế mà Hắc Sát mới cho Thủy Nương Khanh thời gian đến tận 7 ngày để tìm đến hắn…
…
Thuyền mà Thủy Nương Khanh và Lạc Nam dùng có hình dạng giống một Sao Biển năm cánh, kích cỡ không quá to, chỉ có hai căn phòng và một khoang thuyền…bất quá với hoàn cảnh hiện tại đã đầy đủ…
Thủy Nương Khanh đứng ở trước mũi thuyền, tựa người vào lan can, mái tóc dài màu xám khói thoải mái tung bay trong gió biển, một làn váy đen ôm sát cơ thể lung linh, đôi môi màu tím nổi bậc khép hờ, ánh mắt nhìn xa xăm…
Thuyền vẫn chầm chậm rời bến…
Lạc Nam im lặng ngắm nhìn tình cảnh giai nhân và biển cả mà thoáng thất thần…
Chợt hắn lấy ra giấy trắng và bút họa, ngắm nhìn Thủy Nương Khanh, ngay cả hồn lực đều dùng đến, tập trung đến cực điểm…
Từ lần trước ở Bình An Thành phát hiện chúng nữ thích tranh vẽ, Lạc Nam đã bắt đầu tập tành đôi chút…
Với một cường giả Nguyên Anh Kỳ sử hữu ngộ tính nghịch thiên như hắn, thì việc tập trung tư tưởng để làm một việc nào đó không hề khó khăn, ngay cả các Vũ Kỹ và Công Pháp cao thâm cũng dễ dàng lĩnh hội, nói gì đến việc vẽ tranh đây?
Nhưng hắn lại không hài lòng với tranh vẽ cổ điển ở thế giới này, dựa theo ký ức và một chút kiến thức kiếp trước…hắn bắt đầu vẽ tranh theo dạng 3D…
Thủy Nương Khanh dường như đã lâu chưa rời đảo, vẫn say mê ngắm nhìn biển cả mênh mông, thỉnh thoảng vươn đôi tay thon dài tinh xảo ra hít thở…
Lạc Nam vẫn mãi mê công cuộc vẽ tranh của hắn, cả hai người giường như chẳng lo lắng chút nào đối với cơn bão giông sắp tới…
Rốt cuộc, tranh vẽ hoàn tất…
“Đẹp không? nàng là người đầu tiên ta vẽ!” Lạc Nam bước đến, cầm tranh đưa đến trước mặt nàng…
Thủy Nương Khanh vô thức nhìn qua, thân thể sửng lại…đôi mắt to tròn không tự chủ được mở to…
Chỉ thấy trong tranh, một vị giai nhân ngắm nhìn biển cả, chỉ nhìn thấy phần lưng mỹ miều thanh thoát và một gốc nghiêng của gương mặt tuyệt trần, sống động đến cực điểm…
Từng góc độ, từng đường nét tạo nên một tuyệt tác như người và vật trong tranh có thể rời khỏi không gian chật hẹp của mặt giấy vậy…
Quá mức chân thật…
Giai nhân thoải mái hòa mình vào thiên nhiên, ánh mắt xa xăm có hồn nhìn về biển lớn…không phải Thủy Nương Khanh nàng thì là ai?
Chỉ là khác với dáng vẻ lạnh lùng, khóe môi màu tím trong tranh của nàng đang mỉm cười, khiến nàng hơi hoảng hốt trước vẻ đẹp ấy…
“Là một trường phái mới của hội họa sao?” Thủy Nương Khanh không nhịn được mở miệng hỏi…
Lạc Nam lắc đầu, mở miệng cười nói: “Đi trước ta có vô số bậc tiền bối, ta chỉ học họa theo họ mà thôi!”
Thủy Nương Khanh nhíu mày tò mò, hình thái vẽ tranh trông giống như thật thế này lần đầu nàng được nhìn thấy? chẳng lẽ mình lạc hậu đến thế sao?
Nàng không biết rằng chính Lạc Nam lần đầu mang hình thức hội họa này đến Tu Chân giới…
Trong vô thức, Thủy Nương Khanh cẩn thận xếp lại bức tranh, vừa định thu hồi…
“Khoan, ai cho nàng mà thu?”
Một âm thanh hấp tấp vang lên, Lạc Nam đưa tay chọp lấy, vội vàng nhét vào lòng ngực trước hàm răng một lần nữa nghiến đến ken két của Thủy Nương Khanh…