Vậy mà giờ đây, nhân vật khủng bố ấy xuất hiện trước mặt bọn hắn, sao có thể không vừa mừng vừa sợ?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí êm ắng đến cực điểm, không người dám thở mạnh…
Ngay cả chiến trận giữa Cơ Nhã và Ám Nhiên, Thanh Tuyền và Ám Lệ cũng tạm dừng, chờ đợi Nữ Vương phán quyết…
Hồi lâu sau, một âm thanh nũng nịu vang lên…
“Mẫu thân…bọn hắn muốn khi dễ ta, khi dễ Lạc Nam ca ca, mau đánh bọn hắn…”
Tiểu Nha đầu Á Nhi nhảy khỏi Nôi Em Bé, rụt rè chạy đến bên cạnh mẫu thân của mình…
Sắc mặt Lam Hoàng cùng Lam Cực hóa đá…trong tay Lam Cực xuất hiện một ngọc bội, âm thầm đề phòng quan sát tình huống…
“Xú nha đầu ham chơi còn dám nói?” Tinh Linh Nữ Vương gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Á Nhi, giận dữ sẳng giọng…
“Hì hì, người ta không phải muốn tìm quà tặng mẫu thân nha, sắp sinh nhật người rồi không phải sao?” Á Nhi nghịch ngợm lè lưỡi, từ trong tay lấy ra Trầm Hương Quả cùng bình Dưỡng Nhan Đan…
Tinh Linh Nữ Vương trong lòng tê rần, ngoài mặt yêu kiều hừ nói: “Vật nam nhân tặng ngươi…lại muốn lấy ra lừa gạt vi nương?”
Á Nhi giật nảy mình, lắp ba lắp bắp: “Mẫu thân theo dõi ta?”
“Hừ, Tinh Linh Đảo là nơi nào? Mỗi một động tĩnh không lọt khỏi cảm ứng của ta…bằng nhóc con ngươi cũng muốn trốn?” Tinh Linh Nữ Vương dở khóc dở cười…
Á Nhi nghe vậy xụ mặt, cứ tưởng lần này mình trốn được… Nào ngờ được thả đi…
Đám người chứng kiến mẫu nữ đối thoại, cả đám hai mặt nhìn nhau, ngay cả thở mạnh cũng không dám…
“Toàn bộ để lại cánh tay, tha cho các ngươi một mạng!” Mà lúc này, Tinh Linh Nữ Vương xoay người nhìn sang đám người Lam Hoành, ung dung mở miệng…
“Cái gì?” Lam Hoành nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, hít sâu một hơi trầm giọng nói:
“Tinh Linh Nữ Vương, bổn tọa mặc dù không phải đối thủ của ngươi…nhưng Lam gia chúng ta không phải dễ trêu, chuyện này tốt nhất nên dừng tại đây…”
“Ở trước mặt bản vương xưng bổn tọa? Ngươi xứng sao?” Tinh Linh Nữ Vương nhướn mày, một bàn tay lại tát đi ra…
“Băng Mâu Phá Nhật”
Lần này Lam Hoành đã đề phòng, cấp tốc thi triển Thiên Cấp Vũ Kỹ, một thanh Băng Mâu khiến không gian tan vỡ, hướng về bàn tay kia đâm tới…
Bốp…
Bàn tay quỷ dị xuyên thấu Băng Mâu, một lần nữa đem Lam Hoành tát bay ra ngoài… Mà Băng Mâu kia bị nàng nâng lên cánh tay, một luồng Mộc Linh Lực thần bí chọp tới…
Trước ánh mắt của vô số người, Băng Mâu bị chấn thành phấn vụn…
Đám người khóe miệng co giật…nữ nhân này nhất định là Hợp Thể Kỳ trở lên…
Lam Cực thấy tình cảnh này, trong mắt xuất hiện ý niệm điên cuồng, ngọc bội trên tay bóp nát…
“Để tay lại hay muốn bản vương động thủ?” Tinh Linh Nữ Vương mặc kệ bọn hắn làm gì, cánh tay ngọc ngà lại vươn ra… Hướng về Lam Hoành một lần nữa chọp tới…
Lam Hoành sắt mặt tái mét, cảm giác nếu đón đỡ một tay này, hắn chết chắc rồi…
Ầm ầm ầm…
Không gian băng liệt… Dị biến phát sinh…
“Băng Thiên Thủ…”
Theo một âm thanh già nua vang vọng, từ trên trời cao nứt ra khe hở lớn…
Một cánh tay khổng lồ tràn ngập băng giá cản trở trước mặt Lam Hoành, đem cái tát của Tinh Linh Nữ Vương thành công cản phá…
Không gian chấn động đến lắc lư, vô số người buộc phải lùi về Nhật Đảo…
Mà Cơ Nhã cùng Tiêu Thanh Tuyền gấp gáp trở về bên cạnh Lạc Nam, thay hắn hóa giải dư ba công kích…
Trong người Lạc Nam, Hắc Ám của Ám Lệ để lại rốt cuộc bị tứ đỉnh bài trừ, hắn lấy lại một chút sức lực, ngồi bẹp trên mặt biển… Linh Khí xung quanh cấp tốc ùa về thân thể, chữa trị thương thế…
“Hừ, Phong Trảm!” Tinh Linh Nữ Vương thấy một màn này, hừ lạnh một tiếng, bàn tay chắp lại, hướng về Băng Thiên Thủ chém xuống…
XOẸT…
Lưỡi trảm phong hình bán nguyệt, đem đại thủ băng giá chém nát…
“Tinh Linh Vương, lần này dừng lại ở đây thế nào?”
Tiếng nói già nua vang vọng, một thân ảnh lão già tóc trắng, thân mặc đạo bào xanh nhạt từ hư không xuất hiện, bước đến bên cạnh Lam Cực…
“Sư phụ…” Lam Cực nhìn lão già này, mừng rở như điên mở miệng kêu gọi…
Bởi vì người này chính là sư phụ của hắn tại Bách Linh Học Phủ, Băng Kiếm lão nhân, tu vi Hợp Thể Trung Kỳ cường giả…
“Băng Kiếm Lão Nhân? Tầm mắt của ngươi ngày một kém nhỉ? Thu tên phế vật làm đệ tử…” Tinh Linh Nữ Vương vẫn lạnh lùng như cũ, bá đạo gằn từng chữ nói…
Ực…
Mùi thuốc súng quá mức nồng nặc, đám tu sĩ quan sát vội vàng lùi về Nhật Đảo, không dám tiếp tục theo dõi…bọn hắn không muốn bị vạ lây vào cuộc chiến của hai vị Hợp Thể a…
Băng Kiếm Lão Nhân sắc mặt cũng trầm xuống, là cường giả chân chính, hắn cũng muốn thử một chút sức mạnh hiện tại của Tinh Linh Nữ Vương…
“Băng Kiếm Bình Thiên…”
Từ trong cánh tay, một thanh Băng kiếm trong suốt xuất hiện… Sự hiện hữu của nó khiến không gian chấn động dữ dội, không gian từng tầng hóa thành hư vô…
Bầu trời kết thành băng vụn, toàn bộ không gian trở nên trắng xóa như tuyết…
Một kiếm cách không trảm ra…
Ầm ầm ầm…
Bầu trời bị chia thành hai nửa, thiên hạ như bình định trước nhất kiếm này…
Lạc Nam cảm nhận được hắn như con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng thần, Cơ Nhã và Thanh Tuyền cũng trắng nhợt sắc mặt…