Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 105: Côn Hoàng

Theo tiếng cười có phần âm trầm vang vọng thiên địa cùng sắc mặt Diễm Nguyệt Kỳ trở nên ngưng trọng, Lạc Nam thầm mắng một tiếng:

“Cái này U Nguyên đại lục cũng quá phiền phức đi!”

Theo ý tứ trong lời nói của vừa rồi, người đến quả thật không mang theo ý lương thiện gì, trái lại vì thanh toán nợ nần…

Mà lúc này, xuất hiện trước mặt hai người Lạc Nam là một tên lão già thân mặc hắc y, đầu tóc đen bạch xen lẫn có phần rối bời, không biết vừa từ lỗ nào chui ra…

Lão già diện mục cổ quái, một nữa bên mặt có vết sẹo lớn dữ tợn phá hoại toàn bộ mỹ quan gương mặt hắn…

Lúc này đây, hắn nhìn chằm chằm lấy Diễm Nguyệt Kỳ, ánh mắt như hồi ức lại chuyện xưa củ mang theo một tia phẫn nộ cùng không cam lòng…

“Nhìn bổn tọa làm gì?” Diễm Nguyệt Kỳ không có thói quen bị nhìn như vậy, cau mày hỏi…

“Tiểu nữ oa, ngươi cùng Tà Hoàng có thân phận gì?” Lão già trầm giọng hỏi…

Lạc Nam nghe vậy âm thầm đề phòng, tiến đến bên cạnh Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm túc nhìn hắn…

“Di? Trạng thái thật thần kỳ, vậy mà có thể tạo cho lão phu một tia áp lực!” Lão già bất ngờ nhìn Lạc Nam thốt lên một tiếng kinh ngạc…

“Bổn tọa cùng Tà Hoàng không quen!” Nàng nhàn nhạt đáp, trước khí thế của Lão già, dù cao ngạo như nàng cũng không tùy tiện lỗ mãng…

Lão già này chính là một tên Lục giai Viên Mãn yêu thú, tu vi so với nàng còn cao hơn một bậc, hơn nữa dựa vào khí thế toàn thân trầm ổn như núi, rõ ràng đã đột phá rất lâu, thực lực thâm bất khả trắc…

“Ồ? Vậy Lôi Hỏa Huyền Công và thanh Lôi Đình Quyền Trượng này ngươi từ đâu có được?” Lão già híp mắt…

Diễm Nguyệt Kỳ âm thầm liếc nhìn Lạc Nam một cái, từ tốn mở miệng: “Tình cờ nhặt được!”

Nàng trả lời xém tí khiến lão già phun ra ngoài một ngụm, Lôi Hỏa Huyền Công là công pháp khiến Cửu Cấp Thế Lực phải động tham niệm, ngươi làm như rau cải trắng sao? muốn nhặt là nhặt?

“Mặc kệ như thế nào, chỉ cần ngươi tu luyện công pháp này, hôm nay phải cho lão phu một bàn giao!” Lão già cường thế nói…

“Bàn giao thế nào?” Diễm Nguyệt Kỳ đôi mắt lãnh ngạo liếc qua, khí thế toàn thân một lần nữa vận chuyển, lòng kiêu ngạo không cho phép nàng lùi bước dù đối thủ có tu vi cao hơn…

“Dùng toàn lực tiếp lão phu một chiêu, ta muốn xem công pháp của mình sáng tạo lợi hại hay Lôi Hỏa Huyền Công của Tà Hoàng lợi hại!” Lão già nghiến răng nghiến lợi nói…

“Tiền bối! Nhìn bộ dạng này của ngươi, không phải năm xưa đã cùng Tà Hoàng tiền bối phân thắng bại rồi sao?” Lạc Nam ánh mắt độc đáo vô cùng, vừa liếc nhìn đã biết các vết sẹo trên người lão già rõ ràng là do Lôi Hỏa Huyền Công gây nên…

Các vết sẹo củ kỹ chứng tỏ thời gian bị thương đã qua khá lâu, người có thể sử dụng Lôi Hỏa Huyền Công đã thương một vị Lục giai yêu thú đương nhiên không ngoài ai khác chính là Tà Hoàng…

“Hừ! Năm xưa công pháp của lão phu còn chưa hoàn thiện, là Tà Hoàng gia hỏa kia chiếm tiện nghi mà thôi!” Lão già không phục hét ầm lên…

Lạc Nam cùng Diễm Nguyệt Kỳ liếc nhìn nhau, trong mắt xuất hiện một tia ngưng trọng…nhân vật có thể cùng Tà Hoàng giao thủ không phải đơn giản gì…

“Kính hỏi tiền bối tôn tính đại danh?” Lạc Nam chắp tay hỏi…

“Hừ, tục danh mà thôi, không cần biết cũng được!” Lão già khoác tay từ chối nói…

“Vậy biệt danh của ngươi là? Ta không giao thủ với vô danh tiểu tốt!” Diễm Nguyệt Kỳ bá đạo nói xong, muốn lôi Lạc Nam rời đi…

“Ngàn năm trước toàn bộ Việt Long Tinh biết đến lão phu với danh xưng: Côn Hoàng!” Lão già chắp tay sau đít nhìn lên thiên không, ánh mắt như lâm vào xa xăm…

“Bản thể của gia hỏa này là một con Cá Vôi lớn, có một tia huyết mạch mỏng manh của Thần Thú Côn Bằng!” Lạc Nam dựa theo thông tin của Kim Nhi cung cấp, truyền âm cho Diễm Nguyệt Kỳ biết cách ứng phó…

Diễm Nguyệt Kỳ giật mình, thần thú Côn Bằng, tương truyền đây là loại yêu thú nổi danh từ thượng cổ, có thân là Cá Voi lớn nhưng lại mọc ra cánh chim dài vạn trượng, sức mạnh so với Kỳ Lân hay vài loại thần thú khác không kém chút nào…

Theo một sổ cổ tịch ghi chép: Loại Kình Ngư cư ngụ ở vùng biển sâu, sau thời gian dài hàng kỷ nguyên không ngừng hấp thụ linh khí trời đất, khai mở Linh Trí, thọ mệnh trường tồn, kích thước gia tăng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, ngạo thị thiên không, một cái vỗ cánh thuấn tức vạn lý, khủng bố vô cùng…

Tại toàn bộ đại dương bao la vô tận, Côn Bằng chỉ e ngại Chân Long nhất tộc mà thôi…

Không nghĩ tới lão già trước mặt lại có một tia huyết mạch của Côn Bằng, xem ra là hậu nhân cách vô vàn thế hệ của loại Thần Thú này, không thể xem thường chút nào…

Mà Côn Hoàng cũng lâm vào hồi ức, tộc đàn của hắn mặc dù mạnh mẽ nhưng số lượng lại thưa thớt vô cùng, ngàn năm trước hắn là thiên tài sáng chói trên toàn bộ U Nguyên đại lục, từng đứng đầu Thiên Yêu Bảng thời gian dài khi còn trẻ tuổi, vì thế trong lòng tự cao tự đại không xem thiên hạ anh hào ra gì…

Lúc bấy giờ Tà Hoàng xuất thế, danh tiếng bốn phương, ngay cả U Nguyên đại lục cũng lưu truyền không ít chiến tích của hắn cùng với sự bá đạo của Lôi Hỏa Huyền Công…

Côn Hoàng nghe tin, cảm thấy không phục, cho rằng công pháp mình sáng tạo so với Lôi Hỏa Huyền Công mạnh hơn, vì thế xuyên qua Băng Thiên Đại Lục tìm đến Tà Hoàng tỷ thí…

Kết quả ngậm đắng nuốt cay, bị thất bại thảm hại…

Nhưng với bản tính của Côn Hoàng đương nhiên không phục, điên cuồng bế quan tu luyện, hoàn thiện công pháp nhằm tìm cách gỡ gạc mặt mũi của mình…

Nhưng người tình không bằng trời tính, khi Côn Hoàng xuất quan thì nghe tin Tà Hoàng bị Băng Huyền Đế Quốc vây công mà chết, mà Lôi Hỏa Huyền Công từ đó mất đi tung tích…

Hôm nay vốn đang bế quan, Diễm Nguyệt Kỳ vừa xuất sử Lôi Hỏa Huyền Công đã bị Côn Hoàng cảm ứng được, vội vàng tiến đến, muốn đòi lại thiệt thòi năm xưa…

Lấy lại tinh thần, Côn Hoàng nhìn Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm nghị nói: “Ngươi thực lực bất phàm, Lôi Hỏa Huyền Công tu luyện so với Tà Hoàng năm đó còn thành thục hơn, đủ tư cách cùng lão phu giao thủ! Yên tâm chỉ đến điểm là dừng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng ngươi!”

“Tiền bối nói đùa! Nơi này là U Nguyên Đại Lục, có không ít kẻ địch nhìn chúng ta chằm chằm, nếu tỷ thí với ngươi xong phu nhân lại bị trọng thương, khi đó bị đám tiểu nhân đánh lén thì sao?”

Không đợi Diễm Nguyệt Kỳ mở miệng, Lạc Nam vội vàng nói luôn, hắn nhận ra gia hỏa Côn Hoàng này làm người mặc dù nóng vội, nhưng là một quân tử đường đường chính chính, cũng không cảm thấy sợ hãi…

Dù sao thì Yêu Thú có tốt có xấu, Lạc Nam có Tố Mai và Tiểu Sư, hắn đương nhiên chưa bao giờ có thành kiến với yêu thú…

“Hừ! Ta lấy danh nghĩa Côn Hoàng ra lệnh, sau trận chiến này, bất kỳ yêu thú nào có thực lực Ngũ Giai Viên Mãn trở lên không được ra tay với họ! Bằng không sẽ bị toàn bộ Côn Tộc xem là kẻ thù!”

Côn Hoàng cũng là lão già sống thành tinh, dùng lực lượng ầm ầm hét lớn, âm thanh truyền khắp vạn dặm vào tay của mỗi tên Yêu Thú, lấy danh nghĩa toàn bộ Côn Tộc ra đánh cược…

Đám yêu thú âm thầm ghi nhớ điều này, Côn Tộc dù không phải Côn Bằng chân chính, dù thành viên thưa thớt nhưng mỗi người đều là cường giả, thực lực cũng thuộc top đầu đại lục, so với Hồ Tộc còn nhỉnh hơn một chút…

“Tiểu tử ngươi đã hài lòng?” Côn Hoàng híp mắt hỏi…

Lạc Nam hơi cau mày, gia hỏa này vậy mà còn đánh chủ ý xấu, theo lời hắn như vậy Ngũ Giai Hậu Kỳ được phép ra tay với họ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK