Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tam lão nén đi đau đớn, toàn thân hóa thành bão cát rời khỏi nàng…

Dựa vào tình huống trước đó, hắn biết Tự Bạo cũng không thể kéo lấy chân hai người, muốn oanh oanh liệt liệt mà chết…

“Bảo bối, có thể tạo ra một đầm nước giữa không trung hay không?” Lạc Nam nhìn Yên Nhược Tuyết cười hỏi, nàng tu luyện Thủy Hoang Chiến Điển, chút bản lĩnh đó chắc hẳn sẽ làm được.

“Không thành vấn đề, bất quá thiếp chỉ mới luyện đến tầng 1 của Thủy Hoang Chiến Điển, chiêu thức này chưa được mạnh lắm!” Yên Nhược Tuyết diệu dàng đáp…

“Lập tức thi triển, phu quân có quà cho nàng!” Lạc Nam cười cười nháy mắt…

“Hừ, ra vẻ thần bí!” Yên Nhược Tuyết nũng nịu hừ một tiếng, lúc này ánh mắt bất chợt nghiêm nghị…

Mái tóc nàng chuyển thành xanh lam như biển cả, bức họa dạng hình xăm trên tấm lưng trắng nõn nà của nàng hiện hữu mà lên, cấp tốc lóe sáng…

Yên Nhược Tuyết hai tay cấp tốc kết ấn, sau đó dang rộng ra hai bên như chào đón thứ gì đó sắp hàng thế, môi thơm khai mở:

“Thủy Trạch Quốc Độ!”

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Trước ánh mắt muốn lòi ra của đám người, vô số Thủy Linh Lực nhanh chóng cuồn cuộn mà về, ngưng tụ thành một lãnh thổ toàn nước là nước trên không trung, cảnh tượng hùng vĩ đến cực điểm…

Sắc mặt Yên Nhược Tuyết trở nên tái nhợt, thi triển một chiêu này khiến Linh Lực của nàng hao tổn thật lớn, lại chưa có uy thế gì…

Dựa theo thông tin trên Thủy Hoang Chiến Điển, phải tu đến tầng thứ 2…Thủy Trạch Quốc Độ mới thể hiện sự mạnh mẽ của nó, hiện tại chỉ có thể tạo thành một thủy hệ lãnh thổ mà thôi…

Bất quá nếu Lạc Nam muốn, nàng không có lý do từ chối.

“Cái quỷ gì?” Tam Lão khó hiểu, hắn đứng trên biển nước mênh mông, không cảm nhận được chút nguy hiểm nào, bất quá vẫn âm thầm đề phòng…

“Haha, làm rất tốt!” Lạc Nam khen ngợi Yên Nhược Tuyết một tiếng, đột ngột từ nhẫn trữ vật lấy ra một sợi Xiềng Xích màu xanh biếc…

Xích này vừa ra, biển cả dậy sóng, không gian chấn động…

Cầm Hải Xích, một trong ba bảo vật trấn cung của Cửu Cấp thế lực Hải Cung, đạt đến Linh Cấp Thượng Phẩm, Lạc Nam từng bị Hải Hà sử dụng khiến cho chật vật vô cùng ở Hải Châu, nhờ có Độc Nhân ra tay mới thoát khốn…

Cầm Hải Xích mặc dù mạnh mẽ, nhưng đòi hỏi phải sử dụng ở địa hình có nhiều nước, đó là lý do Lạc Nam nhờ Yên Nhược Tuyết tạo ra Thủy Trạch Quốc Độ…

Không nói không rằng, Cầm Hải Xích lao vào dòng nước mênh mông, ẩn sâu bên trong đó…

Một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng Tam Lão, khiến hắn muốn phá không chạy đi…

Từ dưới mặt nước, vô số xiềng xích đột ngột lao lên, như thiên la địa võng bao trùm toàn bộ cơ thể Tam Lão…

“Khốn kiếp, Thổ Liệt Chỉ!” Tam Lão gầm thét, liên tục điểm ra vài chỉ mạnh mẽ, đem hàng chục sợi Xiềng Xích đang lao đến mình nghiền nát…

Bất quá Xiềng Xích lại như vô cùng vô tận, không ngừng tập kích cơ thể hắn, trói lấy tay chân…cuối cùng đem Tam Lão cột chặt như đòn bánh tét, kéo xuống mặt nước…

“Pháp bảo thật thần kỳ…” Đám đông hít sâu một hơi, không ít người rốt cuộc hiểu ra vì sao Lạc Nam yêu cầu Yên Nhược Tuyết thi triển vũ kỹ như vậy…

“Phu quân lợi hại…” Yên Nhược Tuyết hướng Lạc Nam đưa lên ngón tay cái, Tam Lão nàng giải quyết hồi lâu không xong, Lạc Nam vừa xuất hiện đã gọn gàng giải quyết…

“Haha, Cầm Hải Xích về sau tặng cho nàng, thích không?” Lạc Nam ôm eo Yên Nhược Tuyết đắc ý nói.

“Chỉ cần chàng cho thiếp đều thích…” Yên Nhược Tuyết cười ngọt ngào, bàn tay ngưng tụ chưởng lực muốn đánh nổ đầu Tam Lão…

“Lão phu không cần ngươi đưa tiễn!”

Thân thể Tam Lão phình to, ầm ầm bạo liệt, ngay cả đống xiềng xích trên người hắn cũng nổ thành mãnh vụn…Cầm Hải Xích trở về trong tay Lạc Nam…

Hắn nhanh chóng ôm chặt lấy Yên Nhược Tuyết, liên tục thi triển tốc biến, rốt cuộc thành công né khỏi vụ nổ…

Trước sự tự bạo của Hợp Thể Kỳ, Thủy Trạch Quốc Độ vở vụn thành vô số bọt nước, xuất hiện cầu vòng, cảnh tượng diễm lệ mà bi tráng…

“Đáng giận, đám già này không cho ta cơ hội Đoạt Hồn!” Lạc Nam thầm mắng chửi một câu, đám lão già này thật sự bị Bạch Sa Hoàng Triều tẩy não, sẳn sàng tự bạo khi rơi vào tay kẻ địch…

“Hahaha, hết…mất hết rồi…Hậu Cung của các ngươi thật mạnh, bất quá cháu nội lão phu đã thoát đi, một ngày nào đó hắn sẽ trở về lấy lại tất cả!”

Thái Thượng Hoàng cười điên cuồng, Bạch Sắc Ngọc Tỷ trong tay không ngừng nện đến thân thể khổng lồ của Bạch Tố Mai, vài lớp vảy trên thân nàng bong tróc, máu me đỏ thẩm thân thể trắng như ngọc thạch…

Đại Lão không biết từ bao giờ đã thở hồng hộc ngồi trên mặt đất, di chứng của Thăng Lực Đan rốt cuộc xuất hiện, khiến hắn cả người suy yếu, chỉ còn lại một mình Bạch Tố Mai cầm cự Thái Thượng Hoàng…

Hoa Thanh Trúc cũng không ngoại lệ, đã sớm thông qua lệnh bài trở về Cung Đình Thụ…

“Nhược Tuyết, nàng đủ sức giúp Tố Mai chứ?” Lạc Nam kéo tay Yên Nhược Tuyết hỏi thăm…

“Thiếp…phốc!” Yên Nhược Tuyết muốn nói gì đó, đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, bên trong ẩn ẩn có chút mảnh vụn của nội tạng…

“Nhược Tuyết!” Lạc Nam kinh hãi ôm lấy thê tử, xem ra đột ngột gia tăng thực lực lên nhiều như vậy cũng không dễ chịu với nàng…

“Đây không phải di chứng…chẳng qua thực lực tăng mạnh khiến thân thể của nàng ấy không gánh nổi áp lực trong thời gian dài mà thôi, tịnh dưỡng một thời gian sẽ khôi phục!” Kim Nhi mở miệng an ủi nói…

Lạc Nam thở phào, cúi đầu đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi Yên Nhược Tuyết, ôn nhu nói: “Mọi chuyện còn lại để phu quân giải quyết, nàng vào trong nghỉ ngơi!”

Yên Nhược Tuyết gật đầu, nhắm lại hai mắt, để Lạc Nam đưa nàng vào Linh Giới Châu…

Phe cánh Bạch Sa Hoàng Triều chỉ còn lại vài mạng người, Nhị Lão…Bạch Chí, Thái Thượng Hoàng, Ngọc Mục…

RỐNG…

Bất chợt, từ dưới lòng đất truyền ra âm thanh khủng bố…

Một con quái vật khổng lồ xuất hiện giữa hư không, trên vai nó ngồi một thiếu nữ xinh đẹp cao ngạo, chỉ là sắc mặt hết sức mệt mỏi…

Không phải Hoa Ngọc Phượng và Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ thì là ai?

“Trận chiến kết thúc!” Thấy tình cảnh này, không ít người trong lòng nói ra.

“Bạch Sa đám con rùa, ra ăn lão hùng một đấm!”

Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ hất Hoa Ngọc Phượng đến nơi Lạc Nam, khiến hắn vội vàng phi thân mà lên đem nàng ôm vào trong ngực…

Sắc mặt Hoa Ngọc Phượng lúc này trắng nhợt không còn chút máu, hiển nhiên giải trừ Phong Ấn cho Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ cũng hao tổn rất lớn linh lực của nàng…

“Bảo bối vất vả!” Lạc Nam vuốt ve gò má tinh xảo của nàng, ôn nhu nói ra…

“Xem như trả được một phần nợ cho ngươi…” Hoa Ngọc Phượng ngạo kiều nói, xoay mặt sang nơi khác…không dám nhìn thẳng Lạc Nam.

“Nói ngốc cái gì, nàng nợ ta bao giờ? Tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện mà…nếu có nợ, phải là ta nợ nàng cả đời mới đúng!” Lạc Nam mặt dày chân tình nói, vòng tay siết chặt nàng hơn bao giờ hết…

Cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, Hoa Ngọc Phượng run lên, tìm cớ nói ra: “Ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi!”

“Được rồi…sau lần này phu quân có quà thưởng nàng!” Lạc Nam lại mặt dày như chuồn chuồn lướt nước hôn lên má nàng, trước ánh mắt trợn tròn của Hoa Ngọc Phượng đem nàng thu vào Linh Giới Châu…

Thái Thượng Hoàng gặp Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ phẫn nộ đến cùng cực lao về phía mình, biết kiếp số đã tận, đột ngột hướng Nhị Lão và đám người của Ngọc gia hét ầm lên:

“Toàn lực chạy trốn! Trẫm ở lại ngăn cản, ngày sau các ngươi phải toàn lực phò tá Thái Tử Bạch Thiên quay về trả thù! Đoạt lại Hoàng Triều…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK