Nam Cung Uyển Dung tà áo tung bay, Kim Quang Lượt Ảnh triển khai, hóa thành một tàn ảnh hoàng kim trong biển người…
Chỉ cần Lạc Nam xảy ra sự cố, nàng phải bằng mọi giá đem Bạch Thuần chôn cùng, dù bên cạnh Bạch Thuần có Bạch Chí bảo vệ, nhưng Nam Cung Uyển Dung sẽ không ngần ngại liều mạng.
“Thổ Vương Ấn? toàn kẻ vô sĩ thi triển cũng dám xưng vương?” Lạc Nam cười ha hả, bất quá các tôn Đại Đỉnh trong đan điền đã ầm ầm vận chuyển…đề phòng tình huống xấu nhất…
Bạch Chí rốt cuộc tung ra Thổ Vương Ấn, mang theo thế không thể cản phá lao về phía Lạc Nam…
Lạc Nam sắc mặt trở nên phẫn nộ, sự vô sĩ của Bạch Chí thành công khơi dậy sát khí trong lòng hắn, dù phải dốc hết lá bài…hắn cũng phải đoạt mạng tên này.
“Đủ rồi!”
Thổ Vương Ấn chưa kịp tiếp xúc với Lạc Nam, một bàn tay già nua xuyên thấu hư không, ngập trời Thổ Linh Lực hình thành Đại Thủ, đem nó bóp nát…
Nam Cung Uyển Dung dừng chân, âm thầm quan sát tình huống…
Thân ảnh Đại Lão ung dung hiện ra, nhìn Bạch Chí hạ giọng nói:
“Vương gia đau xót con ai nấy đều thông cảm, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến danh dự Thổ Chiến Đại Hội, đừng làm xấu mặt Bạch Sa Hoàng Triều!”
“Ngươi…” Bạch Chí sắc mặt đỏ bừng, bất quá thực lực của Đại lão mạnh hơn hắn quá nhiều, hắn không dám buông lời cuồng vọng.
Đại Lão thấy Bạch Chí còn chưa đánh mất lý trí, trầm giọng nói:
“Đây là lệnh của Bệ Hạ, Bạch Thuần thất bại không thể trách Văn Lang, Bạch Sa Hoàng Triều chúng ta không phải là kẻ thua không nổi!”
Bạch Chí sắc mặt thay đổi, nếu đây là lệnh của Bạch Sa, nếu hắn dám chống đối sẽ mang tội khi quân phạm thượng, bất quá nhìn vẻ ngoài thê thảm của Bạch Thuần, sát ý trong lòng chỉ có tăng không giảm…
“Bệ Hạ đã cho người mang Thổ Nhân Sâm đến Vương Phủ, có thể bảo trụ cho Tiểu Vương Gia, chỉ cần tịnh dưỡng vài năm có thể khôi phục…” Đại lão trầm giọng nói thêm.
“Thổ Nhân Sâm?” Bạch Chí lập tức cuồng hỉ, đây chính là Linh Cấp Trung Phẩm bảo dược, nếu thật sự đạt được…con của hắn có hy vọng rồi.
“Đa tạ hoàng huynh, là tiểu đệ nhất thời không kìm nén được cảm xúc của mình…!” Bạch Chí đang muốn lôi kéo Bạch Thuần rời đi, một âm thanh lại thản nhiên vang lên…
“Đường đường Hợp Thể Kỳ lại không kìm nén được cảm xúc? Muốn đem người vô tội giết hại, hiện tại xong chuyện rời đi không một câu xin lỗi?” Lạc Nam ung dung chất vấn…
“Xin lỗi?” Vô số người lập tức ngây người…
Tên này điên sao? giữ được mạng nhỏ đã đáng mừng lắm rồi, hiện tại còn muốn Vương gia Bạch Chí xin lỗi?
Bất quá bọn hắn quả thật khâm phục Lạc Nam, kẻ này đường đường chính chính, dù đối với cường giả mạnh hơn mình cũng thản nhiên đối mặt, là một đấng nam nhân chân chính!
“Ngươi muốn bổn Vương xin lỗi?” Bạch Chí sắc mặt âm trầm xuống, cơn giận vừa lấn xuống một lần nữa dâng trào…
“Không được sao? chẳng lẽ đây là phong phạm của một Vương gia Bạch Sa Hoàng Triều? ngay cả cái sai của mình cũng không dám đối mặt? nếu vậy thì bỏ đi, Thổ Chiến Đại Hội ta không thi cũng được!” Lạc Nam cười lạnh, sắc mặt bình tĩnh dị thường…
Trước ánh mắt của hàng vạn người, hắn không tin Bạch Sa Hoàng Đế sẽ làm ra hành động ảnh hưởng đến danh dự của Hoàng Triều…
Đám cổ hủ này xem trọng nhất là vinh dự…nếu chuyện một Vương gia hành động sai trái nhưng không dám đối mặt truyền ra ngoài, danh tiếng của Bạch Sa Hoàng Triều chẳng khác nào rơi một bậc…
Quả nhiên, Bạch Chí lập tức nhận được một đạo truyền âm uy nghiêm: “Xin lỗi hắn cho qua chuyện đi!”
“Hoàng huynh?” Bạch Chí biến sắc, muốn hắn ở trước mặt vô số người nói xin lỗi tên khốn này, hắn sao có thể nhẫn?
Như hiểu được suy nghĩ của Bạch Chí, Bạch Sa dùng giọng điệu rèn sắt khi còn nóng, trầm giọng hồi đáp:
“Chính vì ở trước đám đông nên ngươi buộc phải xin lỗi…chỉ cần chuyện hôm nay qua đi, chúng ta có trăm ngàn phương án nghiền chết con kiến nhỏ này, hiểu không?”
Bạch Chí ánh mắt lóe lên, quả thật hắn có phần nóng quá mất khôn…
“Xin lỗi!”
Lạnh lùng nhìn Lạc Nam nói một câu, Bạch Chí nhanh như chóp mang theo Bạch Thuần phá không rời đi, không muốn ở lại nơi mất mặt này…
Bất quá trước thời điểm đó, ba người Bạch Liệt, Bạch Dương và Ngọc Trần cùng lúc nhận được một đạo truyền âm bí mật:
“Liên thủ toàn lực diệt trừ tiểu súc sinh, xem như bổn Vương nợ các ngươi một ân tình!”
Lạc Nam không biết mình bị Bạch Chí hạ sát lệnh, nhún vai thản nhiên cười: “Ta rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi, Thổ Chiến Đại Hội xem ra cũng không quá tệ!”
“Tiểu tử này…” Đại lão cười khổ lắc đầu, không biết phải bình luận ra sao về Lạc Nam. Bất quá đối với tính cách không khuất phục cường quyền của tên này rất là thưởng thức…
“Được rồi, cuộc thi có thể tiếp tục…! do Bạch Chí Vương Gia vì thương con nên có phần quá khích, mong các thí sinh cảm thông cho hắn!” Tam Lão nói một câu cho có lệ…
…
Loạn chiến tiếp tục cao trào, số lượng thí sinh bị đào thải ngày một nhiều hơn…
Từ khi Lạc Nam ngang nhiên đối chất cùng Bạch Chí, không ít thiên tài tham dự Đại Hội âm thầm khâm phục, dành cho hắn sự tôn trọng nhất định, không đến tìm hắn gây phiền phức…
Mãi đến khi lượng thí sinh chỉ còn mười một người, lúc này đã có ánh mắt tập trung vào Lạc Nam…
Dù sao vòng này chỉ chọn 8 người, ngoại bọn hắn không thể nhường cơ hội cho bất kỳ ai, kể cả khi Lạc Nam là người được bọn hắn tôn trọng…
Trong 11 người bao gồm: Lạc Nam, Bạch Liệt, Bạch Dương, Ngọc Trần, nữ hán tử Đại Linh đến từ Đại Địa Bộ Lạc, Tề Minh bằng vào Bùn Lầy quỷ dị của mình có sức phòng ngự cao cũng trụ đến cuối cùng, cùng với một Tổ Đội 5 người khác đến từ Huyền Hoàng Học Phủ…
Không biết từ bao giờ, Tề Minh cùng Đại Linh đã mang theo tổ đội 5 người kia, đem Lạc Nam vây quanh…
“Ồ? Sao lại nhắm vào ta? còn bọn hắn đâu?” Lạc Nam thú vị nhếch miệng, chỉ Bạch Liệt ba người thắc mắc…
“Thân phận của bọn họ tạm thời không thể động vào, huống hồ thực lực ngươi quá mạnh, liên thủ loại ngươi ở vòng này thì vòng sau chúng ta dễ thở hơn rất nhiều!” Đại Linh xoa xoa tay thành thật nói…
“Các ngươi tổng có bảy người, loại ta rồi làm sao chọn người đi tiếp?” Lạc Nam tiếp tục thắc mắc…
“Chúng ta quyết định bóc thăm phân định sau khi loại bỏ ngươi!” Tề Minh kiêng dè nhìn Lạc Nam mở miệng.
Lạc Nam nhìn về một phía, ý vị thâm trường nói: “Chỉ sợ suy tính của các ngươi có chút thay đổi!”
Đám người Tề Minh nhíu mày, bất quá lập tức hiểu ra vấn đề…
Bởi vì không biết từ bao giờ, Ngọc Trần cùng hai vị Hoàng Tử đã đứng cạnh bọn hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Nam…
“Làm sao sẽ xảy ra tình huống như vậy?” Trong lúc nhất thời, toàn bộ người có mặt quan chiến đứng lên…
Nam Cung Uyển Dung cùng Bạch Liên Hoa cũng trở nên ngơ ngác…
Bọn họ nhìn thấy gì?
Thanh niên Văn Lang cô độc đối diện toàn bộ thí sinh còn sót lại…
Trận chiến 1 vs 10 lần đầu tiên trong lịch sử Thổ Chiến Đại Hội…
Chính thức diễn ra…