Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nàng này đôi chân dài miên mang, thân cao phải một met tám khoảng chừng, chính là siêu cấp hoa hậu, treo trên người hắn có chút buồn cười.

“Đi, chúng ta chọt chọt!” Lạc Nam bế lấy nàng theo kiểu công chúa, tiến vào giường ngọc trai.

“Ừm, nhẹ một chút nha!” Côn Minh Nguyệt nép vào lòng hắn.

Phiên vân phúc vũ đi qua, nàng mệt lã trần truồng nằm thở hổn hển, Lạc Nam dụ dỗ nói:

“Tiểu Nguyệt, ta đem hai cái công pháp truyền cho nàng, nếu tu luyện thành công sau này chọt chọt sẽ không còn thấy mệt!”

“Thật sao?” Côn Minh Nguyệt hai mắt tỏa sáng, nếu là trước đây nghe đến tu luyện nàng sẽ kịch liệt phản đối, dù sao thì tu luyện rất nhàm chán không bằng chơi đùa.

Nhưng hiện tại việc nàng thích làm nhất chính là chọt chọt với phu quân, chẳng qua mỗi lần chọt xong sẽ mệt mỏi vô cùng, hiện tại lại có cách chọt mà không mệt, đương nhiên tán thành cả hai tay.

“Phu quân lừa nàng làm gì? cố gắng tu luyện, ngày sau chúng ta chọt chọt!” Lạc Nam hôn chụt lên má nàng.

“Ừm, tiểu Nguyệt nghe lời phu quân!” Côn Minh Nguyệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lạc Nam bắt đầu truyền thụ Ngự Hải Kinh hoàn thiện và Long Tiên Thánh Điển cho nàng.

Côn Minh Nguyệt cũng rất chịu khó tiếp nhận, vì một tương lai chọt chọt không thấy mệt mỏi.

Làm xong tất cả, nàng đã khoanh chân xếp bằng ngồi trên giường ngọc trai, tiến vào trạng thái bế quan.

Lạc Nam ánh mắt phức tạp nhìn lấy nàng, xoay người đứng lên, lần sau khi hắn trở về…nàng đã không còn hồn nhiên vui vẻ như vậy.

“Phu quân đừng buồn, đây là việc nên làm!” Hải U Quỳnh ôn nhu thành thục nhận ra suy nghĩ của Lạc Nam, an ủi một tiếng.

Hải Linh Lung cũng bận bịu hầu hạ hắn mặc lại y phục.

“Sau khi ta về, sẽ sủng ái các nàng!” Lạc Nam ôm lấy eo thon của hai nữ, vuốt ve đuôi cá cao quý cười nói.

“Hừ, chỉ biết thế là giỏi!” Hải U Quỳnh liếc xéo hắn, chỉ có Hải Linh Lung là thẹn thùng cúi đầu, nàng vẫn còn là trinh nữ, đối với ngày đó tràn ngập chờ mong.

Lạc Nam nhìn hai nữ mà trong lòng ấm áp, các nàng mặc dù không trực tiếp đứng ra chiến đấu, nhưng lại có cống hiến rất lớn cho Hậu Cung, hắn thật có phúc khi có được các nàng.

Phía sau Liễu gia.

Võ Tam Nương khoanh tay mà đứng, chờ Lạc Nam cùng đám thê tử lưu luyến chia tay.

Hắn đem từng nữ nhân ôm vào trong lòng, ánh mắt vẫn hiện lên vẻ lo lắng.

Biến số sắp đến không biết là thứ gì, để các nàng ở lại thật sự không yên tâm…nhưng mình hiện tại quá yếu, không nâng cao thực lực cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Huống hồ xương cốt cho Đan Mộng Cơ cũng phải tìm bằng được.

“Yên tâm đi, cùng lắm ta mang theo mọi người trốn vào Linh Giới Châu, dù thiên hạ sập xuống cũng không sợ!” Liễu Ngọc Thanh hôn lên má nàng hắn một cái, an ủi nói.

“Phu quân…”

Tiểu Sư không nỡ kêu lên, nàng lúc này bị Liễu Ngọc Thanh ôm ở trong ngực.

“Tiểu tử thúi lo lắng cái gì? còn một đám lão bất tử trốn trên Tinh Cầu, bọn hắn không trơ mắt nhìn biến số chết tiệt gì đó đâu! Cùng lắm cầm cự một thời gian chờ chúng ta giết trở về là được…” Võ Tam Nương bình thản nói, nàng cảm thấy ngày mình tu xong Bát Môn Độn Giáp, trừ khi là người Tiên giới trong truyền thuyết xuống mới đủ khả năng uy hiếp.

“Phu quân bảo trọng!” Chúng nữ không muốn Lạc Nam lo lắng, ánh mắt kiên cường dõi theo hắn.

“Lạc Nam ca ca yên tâm, muội sẽ bảo hộ các vị tỷ tỷ!” Nha đầu Liễu Mộng Mộng nâng lên nắm đấm nhỏ quyết tâm nói.

Lạc Nam ôn nhu gật đầu, chỉ trừ mấy nữ vẫn còn bế quan thì toàn bộ đều xuất hiện để đưa tiễn hắn, ngay cả Thủy Nương Khanh cùng Hoa Thanh Trúc nghe được tin cũng phá không mà đến.

“Các nàng nhớ lời ta, an toàn của bản thân đặt lên hàng đầu!”

“Phốc, khúc khích…đây là lần căn dặn thứ mười lăm của chàng rồi đấy, ông cụ non!” Chúng nữ che miệng cười duyên.

Lạc Nam xấu hổ gãi gãi mũi, bước đến bên cạnh sư phụ.

“Á Liên Nga không lâu nữa sẽ xuất quan, các ngươi nhớ tiếp đón nàng!” Võ Tam Nương hướng chúng nữ nói một câu, nắm lấy Lạc Nam đấm nát hư không.

Nhìn thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất, chúng nữ hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng đưa mắt về phía Liễu Ngọc Thanh.

Hiển nhiên, nàng là người có tiếng nói lớn nhất tại Hậu Cung lúc này, mọi quyết định sắp tới sẽ do Liễu Ngọc Thanh làm chủ.

“Thanh Trúc, Nương Khanh, Tử Âm, Nhã nhi cùng Băng nhi trực tiếp bế quan luyện hóa Huyết Mạch, mấy nữ còn lại cũng đem tầng 2 công pháp tu cho hoàn chỉnh, Gia Tốc Trận sẽ mở rộng phạm vi bao trùm toàn bộ tầng 2 và tầng 3 Cung Đình Thụ, số lượng Ôn Huyết Dịch còn lại sẽ tùy tình huống sắp tới phân phối!” Liễu Ngọc Thanh nhìn chúng nữ mở miệng sắp xếp.

Chúng nữ không có dị nghị gật gật đầu, Hoa Thanh Trúc Hợp Thể Kỳ luyện hóa huyết mạch Băng Phượng Hoàng không cần tiêu hao Ôn Huyết Dịch, Thủy Nương Khanh có tu vi Luyện Hư Hậu Kỳ luyện hóa huyết mạch Thủy Kỳ Lân cần 4 giọt, Cơ Nhã có tu vi Luyện Hư Hậu Kỳ luyện huyết mạch Quảng Hàn cần 3 giọt, Cơ Băng chỉ mới Luyện Hư Trung Kỳ nên cần 4 giọt, Mộc Tử Âm tu vi Luyện Hư Trung Kỳ luyện hóa huyết mạch Thái Cổ Tử Mộc Điệp cần 4 giọt.

Tùy vào mức độ cuồng bạo của Huyết Mạch mà số lượng Ôn Huyết Dịch không đồng nhất, như Quảng Hàn huyết mạch cùng Thái Cổ Tử Mộc Điệp có tính chất tương đối ôn hòa, số lượng Ôn Huyết Dịch cần dùng cũng ít hơn huyết mạch Thần Thú như Thủy Kỳ Lân.

Tổng số lượng Ôn Huyết Dịch đã phân phối là 15, trong tay Liễu Ngọc Thanh chỉ còn lại 7 giọt Ôn Huyết Dịch.

Ánh mắt Liễu Ngọc Thanh lấp lóe, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Nếu biến số Thiên Cơ Điện nhắc đến có an nguy đến vận mệnh của toàn Tinh Cầu, như vậy Hậu Cung cũng phải tìm đến trợ lực để liên thủ…”

Bên trong nhẫn chữ vật, một bình ngọc lẳng lặng nằm im bất động…chính là thứ mà Lạc Nam bí mật giao cho nàng.

Huyết Mạch Thần Thú – Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Bên dưới vực sâu nơi tận cùng đại dương Hải Châu Đại Lục…

Một vòng xoáy nước dữ tợn như vòi rồng đen kịch hiện hữu trong tầm mắt, tin tưởng dù là Độ Kiếp Kỳ cũng không tự nhiên tìm đến nơi hiểm địa này làm gì.

“Trung tâm vòng xoáy chính là trận pháp thông đến Man Hoang, năm xưa lão nương khi còn trẻ đến Hải Châu rèn luyện vô tình bị cuốn trôi vào, cũng trở thành cơ duyên lớn nhất trong đời ta!” Võ Tam Nương tràn ngập cảm khái nói.

Mặc dù nàng cũng phải trải qua hung hiểm trùng trùng, nhưng dù sao đi nữa cũng vì nguyên nhân này mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Lạc Nam gật đầu, trong lòng có chút cảm động, sư phụ đem cơ duyên và bí mật lớn chia sẽ cho hắn, nói rõ vị trí quan trọng của hắn trong lòng nàng.

Không tiếp tục nói nhảm, Võ Tam Nương nắm chặt lấy hắn.

Hai người nhảy vào trung tâm vòng xoáy, biến mất dạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK