“Hả? đề nghị gì?” Tô Nhan còn đang mơ màng, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Đám nữ trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, như đã thương lượng từ trước, đồng thành nói:
“Chính là đề nghị việc Thánh Nữ dù lập gia đình vẫn có thể kế thừa vị trí Tông Chủ, trở thành Tông Chủ vẫn có quyền yêu đương, cưới gả!”
Tô Nhan nghe vậy giật mình, nhất thời chỉ biết thở dài…trước đây khi thực lực của Lạc Nam còn chưa biểu hiện ra, nàng có đem đề nghị này của hắn về Bách Hoa Tông truyền đạt một lần, kết quả bị đám trưởng lão đánh trống lãng sang chuyện khác, không thèm quan tâm.
Hiện tại cả đám đột ngột thay đổi 180 độ, lại còn chủ động nhắc đến…đúng là thói đời.
“Các vị suy tính kỹ rồi chứ?” Tô Nhan ánh mắt quét một vòng.
“Vâng, vì tương lai Bách Hoa Tông, quy định cổ hủ nên cải cách!” Yên Nhược Lan đại diện nói.
“Nếu các vị trưởng lão đã toàn bộ thông qua, bổn Tông Chủ cũng không phản đối!” Tô Nhan nhàn nhạt gật đầu, chỉ là trong lòng lặng lẽ bổ sung một câu:
“Các ngươi chấp nhận đề nghị này của tên xấu xa kia, chẳng khác nào gián tiếp ủng hộ gả bổn tông chủ cho hắn…”
…
Thánh Linh Học Phủ…
Võ Tam Nương lười biếng ngồi trên Long Ỷ, nhàn nhạt nhìn đám lão già phía dưới…
“Hiệu Trưởng, thật thần kỳ a…người thật là lợi hại, vậy mà trong thời gian ngắn đem thực lực Hậu Cung gia tăng khủng bố như vậy!” Chấp Chính Trưởng Lão cười ha ha nói, gương mặt hồng hào, cực kỳ hưng phấn.
Đa số thành viên Hậu Cung đều là học sinh của Thánh Linh Học Phủ, lần này nở mày nở mặt trên toàn bộ Tinh Cầu a…
Đám trưởng lão u oán nhìn Võ Tam Nương, không ngờ Hiệu Trưởng Đại Nhân của mình ẩn giấu sâu như vậy, có thể gia tăng thực lực một đám người trong thời gian ngắn như vậy, chắc hẳn đã đạt cơ duyên nghịch thiên nào đó…
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn lão nương, chuyện này không liên quan gì đến ta!” Bị những ánh mắt già nua nóng bỏng khiến nổi cả da gà, Võ Tam Nương không nhịn được quát.
“Hề hề, người đừng nói đùa…Lạc Nam từng nói người bí mật đem đám tiểu nữ đó đi bồi dưỡng đấy!” Đám lão quái một mặt không tin cười gian xảo, đem hết công lao quy chụp lên đầu Võ Tam Nương.
Khóe miệng Võ Tam Nương co giật, lần đó Lạc Nam vì không muốn để đám thê tử bị mấy tên già này thu làm đồ đệ nên lôi nàng ra làm bình phong mà thôi…
Không ngờ hiện tại xảy ra cớ sự này…
Nàng cũng tò mò muốn chết, không biết tiểu tử kia bằng cách nào làm được như vậy đấy.
“Hề hề, nếu có thể đem thực lực của toàn bộ Học Sinh tăng lên như Hậu Cung, xem ba cái Học Phủ rách kia còn dám hống hách trước mặt chúng ta hay không?” Đại Trưởng Lão xoa xoa tay, ánh mắt mong chờ đến cực điểm nhìn Võ Tam Nương.
Đám lão già khác gật đầu cái rụp, tràn đầy mong đợi.
“Các ngươi cho lão nương là thần?” Võ Tam Nương hết nói nổi rồi, đúng là đám già điên.
“Đúng vậy, người chính là thần!” Đám lão già hết sức chăm chú nói.
“Lão nương nhổ vào!” Võ Tam Nương vỗ bàn cái đụi khiến đám già gật mình…
Chợt âm thanh của nàng hạ thấp xuống cực điểm, như che giấu kinh thiên đại sự, nhàn nhạt nói ra:
“Lão nương cho các ngươi biết một bí mật, khôn hồn thì giữ cho kín!”
Đám lão già hít thở không thông, hết sức mong đợi, ngay cả thở mạnh cũng không dám…
“Lão nương không phải sư phụ duy nhất của tiểu tử kia, trước khi bái ta làm thầy, hắn đã có một vị Đại sư phụ…” Võ Tam Nương thủ thỉ nói.
“Ý của người là?” Đám lão già giật mình.
“Không sai, Hậu Cung được như vậy rất có thể là đại sư phụ thần thông quảng đại của hắn ra tay, không liên quan gì đến ta…” Võ Tam Nương khẳng định chắc nịch nói.
Hết cách rồi, đám già này cứ quấn lấy nàng không nhả, đành phải lôi sư phụ thần bí kia của Lạc Nam ra làm bình phong.
“Bẩm hiệu trưởng, không biết Đại Sư Phụ của Lạc Nam có thân phận gì?” Chấp Chính Trưởng Lão trong lòng ngứa ngáy, đối với cao nhân như vậy hắn hận không thể lập tức nhận biết.
“Đáng tiếc, ngay cả lão nương cũng không biết…” Võ Tam Nước lắc đầu, bất quá lại đưa ngón tay trỏ chỉ chỉ lên trên:
“Ta đoán là ở trển!”
“Ở trển?”
Đám lão quái vật rùng mình…nghĩ cũng hợp lý.
Cả đám hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự quyết tâm…
Quyết tâm sau này phải dốc toàn lực nịnh bợ Lạc Nam…
…
U Nguyên Đại Lục – Hồ Tộc…
“Thật sự là hắn sao? ta bị bỏ xa đến như vậy rồi…”
Một thân ảnh rung động lòng người ngồi bên bờ suối, đôi chân trần tinh xảo duỗi vào trong nước, sau lưng có ba cái đuôi mềm mại phe phẩy, hết sức đáng yêu…
Nàng diện mạo như họa, đôi mắt hổ phách ngập nước đầy vẻ phong tình, mũi quỳnh nhỏ nhắn, môi đỏ như hồng bảo thạch, nơi khóe môi lại được tô điểm nốt ruồi son…
Quyến rũ và đáng yêu kết hợp, phong tình vạn chủng…
Chính là Hồ Ngọc Nghiên, thiên tài xếp thứ 3 trên Thiên Yêu Bảng, tu vi lúc này đã là Ngũ giai Viên Mãn…bản thể chính là Tam Vĩ Yêu Hồ.
Hồ Ngọc Nghiên tay cầm Tân Hoàng Kim Bảng, nhìn cái tên ngự trị nơi top 10 kia, đôi mắt mơ màng…nhớ lại dáng vẻ oai hùng của hắn ngày đó…
Không ngờ hiện tại đã vượt xa nàng…
“Ta sẽ không chịu thua đấy!”
Hồ Ngọc Nghiên kiên định lẩm bẩm, không hề biết rằng cách nàng không xa…
Một thân ảnh yêu mị với sáu cái đuôi hồng phấn nhẹ nhàng lay động đứng trên đỉnh núi tràn ngập hoa đào, vẻ đẹp của nàng đủ sức khiến toàn thể giống đực trong thiên hạ điên cuồng, cũng đang lâm vào hồi ức…
Không biết nàng nhớ lại cái gì, trong mắt vừa có vô vàn tức giận, lại vừa có phẫn nộ nhục nhã, cũng có một tia thẹn thùng của nữ tử…phức tạp đến cực điểm…
Nam nhân khốn kiếp kia, dù có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra hắn…
Không ngờ tên này tiến bộ nhanh như vậy, lại còn sở hữu một thế lực toàn nữ nhân mỹ lệ.
“Hừ, đừng để bổn tọa gặp lại ngươi…”
Trong môi thơm, có âm thanh oán giận pha lẫn chút yêu kiều nhẹ tan vào gió…
…
Tại một Di Tích cổ xưa không người biết, một đôi vợ chồng già cũng chăm chú nhìn lên tân Hoàng Kim Bảng…
Trong hai đôi mắt đục ngầu của họ, không có sự hưng phấn, không có sự kinh ngạc, cũng không có sự thán phục…có chăng chỉ là nặng nề vô hạn kèm theo lo lắng…
“Thời đại huy hoàng đã tới, thiên tài…yêu nghiệt xuất hiện dày đặc…” Bà Lão thở dài một hơi, lẩm bẩm trong miệng…
“Cũng là lúc Kỷ Nguyên Trống gần kề sao?” Lão già rung giọng như tự hỏi…
“Chỉ hy vọng chúng ta đoán sai đi…”
Hai người nhìn nhau, tiếng thở dài phiêu lãng trong không trung…