“Đa tạ rồi” Lạc Nam cũng biết hiện tại không thích hợp trò chuyện, mang theo Tố Mai, Trúc Loan cùng Tử Âm theo sau…
“Được rồi, mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ta” Liễu Thi Cầm hướng tộc nhân Liễu gia lên tiếng phân phó…
Đám người Liễu gia vâng lời cáo lui, mang theo nha đầu Liễu Mộng Mộng rời đi…
Thân ảnh xinh đẹp đứng giữa đại sảnh vắng người, Liễu Thi Cầm nhàn nhạt khép lại đôi mắt, từng mảnh ký ức xưa củ ùa về trong tâm trí…
“Hắn rất kháo khỉnh, tỷ đặt tên hắn là Nam, mong muốn hắn trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, dù không có Linh Căn cũng quyết không luồng cúi trước người khác…”
“Lạc gia tàn nhẫn chia cắt mẹ con tỷ, Thi Cầm à! Tim tỷ đau quá, hắn không thể tu luyện nhất định bị người Lạc gia khi dễ…”
“Lạc Phá Lôi là tên súc sinh, ngay cả con ruột của mình cũng vứt bỏ, chuyện hối hận nhất đời tỷ là cắn răng lấy một người mình không yêu…”
“Nhưng nếu từ chối hắn, cả Liễu gia chúng ta sẽ lâm vào đại họa…”
“Không được! tỷ nhất định phải đoàn tụ cùng con mình, nhất định phải cứu lấy Tiểu Nam thoát khỏi gia tộc dơ bẩn đó…”
“Tỷ phải mạnh hơn, dù phải trả bất kỳ cái giá nào…”
“Dù cho… Phải tan xương nát thịt…”
Giọng nói nức nở đau thấu tim can kia vẫn còn vang vọng bên tai, gương mặt xinh đẹp của Liễu Thi Cầm từ lâu đã ướt đẫm nước mắt…
Thân ảnh nữ nhân gánh chịu tổn thương nặng nề từ thể xác đến linh hồn, nhưng vẫn kiên cường ra đi trong đêm… lại hiện lên trong đôi mắt long lanh của nàng…
Thoáng cái đã 17 năm, mọi chuyện cứ như vừa mới hôm qua…
Không sao quên được…
…
“Keng, thành công hoàn thành nhiệm vụ “Trợ Liễu gia”, đạt được một lần triệu hoán Công Pháp dành cho nữ tử”
Vừa tiến vào gian phòng, âm thanh hệ thống đã vang lên trong đầu Lạc Nam…
Hiện tại hắn tạm thời không có tinh thần triệu hoán, ánh mắt ngập nước khi đó của Liễu Thi Cầm như ám ảnh tâm trí hắn, trong tim như có thứ gì đó nhói lên vậy…
Áp chế vô số nghi hoặc trong lòng, Lạc Nam đẩy cửa phòng ra ngoài, tìm đến một gian phòng khác…
Liễu gia thu xếp cho hắn và ba nàng tận bốn căn phòng…
Đưa tay gõ cửa, Lạc Nam gọi một tiếng: “Lão bà, là ta”
“Sao không đi tìm Tố Mai hay Trúc Loan các nàng?” Âm thanh Mộc Tử Âm bên trong vọng ra…
“Yên tâm, ai cũng có phần, ta muốn bên nàng trước…” Lạc Nam mĩm cười truyền âm…
“Còn không mau vào” Nàng hừ một tiếng nói…
Lạc Nam cười hì hì bước vào, chỉ thấy giữa căn phòng là một bồn nước tắm bằng gỗ lớn, mặt nước phủ đầy hoa hồng…
Hắn nhận ra đây là bồn tắm riêng của nàng, nữ nhân của hắn ai cũng cất chứa một bồn tắm riêng trong nhẫn trữ vật…
Mộc Tử Âm ngâm mình trong bồn tắm.
“Có được nàng là phúc phần của ta…”
“Dẻo miệng” Mộc Tử Âm sẳn giọng…
“Lão bà, hôm nay nàng làm lão công ta nở mày nở mặt” Lạc Nam hôn nhẹ lên trán nàng, nhớ đến đám nam nhân ghen ghét tại Bình An thành, khen ngợi nói…
“Trúc Loan với Tố Mai giấu mặt, nếu không chỉ sợ bọn hắn xông lên cùng chàng liều mạng” Mộc Tử Âm che miệng cười khẽ…
“Quả thật nên thưởng cho các nàng… Nhưng lão công muốn thưởng nàng trước” Lạc Nam cười d8m nói…
“Bế thiếp lên giường” Mộc Tử Âm hai mắt mê ly, vòng tay ôm cổ hắn…
“Tuân lệnh vợ yêu” Lạc Nam bế nàng theo kiểu công chúa, rơi xuống giường nệm…
Lạc Nam thoải mái không nói nên lời, lòng tự hào vô hạn…