“Thiên Hạ Vô Song!”
Nghiêm nghị quát một tiếng, mái tóc cấp tốc chuyển vàng không gió tự bay, một cổ khí thế nghiền áp ra ngoài, đem hàng vạn nạn nhân bên dưới chấn đến thổ huyết, mà nam tử trung niên càng là sắc mặt đại biến, ngay cả Băng Không Quyền vừa tung ra cũng vô thức yếu đi vài phần…
Lạc Nam chưa rõ vì sao chiêu thức đối thủ yếu đi nhiều như vậy, bởi theo lý dù Thiên Hạ Vô Song lợi hại, cũng chưa đủ để nam tử trung niên tên Ưu Mặc phản ứng đặc biệt như thế.
Bất quá không dám xem thường công kích của một vị Chân Tiên Viên Mãn đánh ra, Lạc Nam kích hoạt Thể Môn, Cơ Môn, ngay cả Mình Đồng Da Sắt cũng thi triển, Lôi và Hỏa bùng phát gia trì vào nắm tay, Cuồng Thú Quyền toàn lực tung ra…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Quyền pháp hai người va chạm, sức mạnh kinh khủng có thể nghĩ, Băng Tiên Lực không ngừng dây dưa cùng Lôi Hỏa, hai bên cố gắng triệt hạ lẫn nhau, đến cuối cùng triệt để bạo tạc, làn sóng xung kích văng khắp bốn phương tám hướng…
Chỉ là không gian bí mật tại nơi này hình như bị gia cố hết sức chặt chẽ, hai người va chạm kinh khủng như vậy vẫn không xuất hiện một vết rách.
Xem ra chủ nhân của Ưu Mặc có chuẩn bị từ trước, để tránh khi một đám nạn nhân phản kháng cà cùng Ưu Mặc chiến đấu, không làm kinh động ra ngoài…
Phốc phốc phốc…
Có câu trâu chó đánh nhau ruồi muỗi chết, hàng trăm nạn nhân tu vi hơi thấp bên dưới bị chấn thành huyết vụ…
Lạc Nam lại không có thời gian để tâm nhiều như vậy, bởi vì trên cánh tay hắn lúc này vậy mà bị tầng tầng băng phong, đau nhứt hết sữ dữ dội, dù Lôi Hỏa đang điên cuồng thiêu cháy, vẫn phải tốn một ít thời gian.
Đó là sự lợi hại đến từ Tiên Lực, Băng Tiên Lực dù bị Đế Diễm và Lôi Kiếp tàn phá, vẫn tồn tại được trong khoảnh khắc…
Ưu Mặc lại không bận tâm đến vì sao một tiểu tử Hợp Thể Kỳ lại có thể ngăn chặn công kích của mình, toàn thân hắn lúc này đang run lên cầm cập, nhìn chằm chằm trạng thái Thiên Hạ Vô Song của Lạc Nam lúc này, sắc mặt tái nhợt như hoảng sợ một điều gì đó…
“Ngươi…ngươi vì sao có được Bí Thuật của “người đó”?”
“Hả?” Lạc Nam nghe vậy ánh mắt lấp lóe, chẳng lẽ Ưu Mặc này nhận thức trạng thái Thiên Hạ Vô Song?
Vũ trụ bao la vô tận, nhưng chuyện trùng hợp xảy ra cũng không ít…
“Hừ, ngươi không cần phải biết!” Lạc Nam ra vẻ thần bí cười tủm tỉm, Thiên Hạ Vô Song bùng phát đến cực hạn như thị uy, Lôi Liên Vô Ảnh nhân cơ hội triển khai, tập kích ra ngoài…
Ưu Mặc nhìn cũng không nhìn Lôi Liên Vô Ảnh, Chân Tiên Viên Mãn như hắn nếu bị chiêu này đánh lén cũng quá nhục nhã, ý niệm vừa động, hàng loạt Băng Tiên Lực phủ lấy lòng bàn tay, chỉ thoáng chốc đã hình thành một cái Nồi Băng hết sức sắc sảo.
ĐÙNG…
Ưu Mặc đem Nồi Băng úp lấy Lôi Liên Vô Ảnh trước khi nó phát nổ, cơn chấn động không chút ảnh hưởng đến một sợi tóc của hắn.
Chiêu này mặc dù quỷ dị tiếp cận người khác, nhưng cũng khó lọt được cảm ứng của một Chân Tiên trừ khi đối phương chủ quan.
“Ngươi và Thiên Đế có quan hệ gì?” Ưu Mặc không tiếp tục công kích Lạc Nam, trái lại trong lời nói tràn ngập kiêng kỵ, tràn đầy hoảng loạn.
Chủ nhân hắn mặc dù lợi hại, nhưng nếu động vào tồn tại như vị Thiên Đế kia vẫn cảm thấy tê cả da đầu.
“Thiên Đế?” Lạc Nam trong lòng bắt được chút manh mối…Thiên Hạ Vô Song là tầng đầu tiên của Thiên Đế Tam Biến Thuật, vậy Thiên Đế trong miệng Ưu Mặc có ý nghĩa gì?
Xem ra tên Ưu Mặc này kiến thức không tồi, phải biết nếu nói về Thiên Đế Biến thì ngay cả Ất Lão hay cẩm y thanh niên cũng không nhận ra khi hắn thi triển đấy…
“Chẳng lẽ vị Thiên Đình Chi Chủ trong truyền thuyết kia bí mật thu thêm đồ đệ?”
Ưu Mặc ánh mắt biến ảo khôn lường, trong lòng lo nghĩ một chút, không biết có nên báo tình hình đang diễn ra cho chủ nhân của mình hay không…
Bởi vì bất kỳ một dấu hiệu nào có liên quan đến “vị kia”, cũng có thể khiến toàn bộ Tiên giới kịch chấn a.
Trong lúc hắn chưa kịp định thần, một tiếng Long Ngâm đã vang vọng không gian tiếp tục hàng lâm, Chân Long Chiến Thân gia trì bản thân Lạc Nam…
Tầng tầng vảy rồng lục bảo sáng lấp lánh, hư ảnh Chân Long giương nanh múa vuốt che phủ không gian, mắt rồng như có linh tính nhìn quanh thiên hạ, bao quát chúng sinh…
“Long…Chân Long?”
Trong khoảnh khắc đó, Ưu Mặc kém chút lòi hai tròng mắt ra ngoài…