Một vật nằm khuất sâu trong nhẫn khiến toàn thân Lạc Nam chấn động…đó là một mảnh da cổ xưa phát sáng nhàn nhạt, bên trên có phác họa vài góc của một bản đồ thần bí…
Lạc Nam toàn thân chấn động, mảnh da này có chất liệu hoàn toàn giống hệt với mảnh da mà hắn lấy được từ tay Cố Phi Thiên trong lần càn quét Thanh Vân Tông trước đây…
Bản đồ làm bằng da của Minh Thiên Tượng…một loại yêu thú cổ xưa, khi trưởng thành có thể sánh ngang với Hợp Thể Kỳ tu sĩ nhân loại…
Theo lời Băng Lam Tịch, rất có thể bản đồ này liên quan đến Quang Minh Thánh Địa, một thế lực hùng mạnh thời thượng cổ…
“Ngươi từ đâu đạt được tấm da kia?” Lạc Nam hướng về Tống công tử truyền âm…
Tống công tử giật mình, tấm da đó là thứ hắn mua được trong một lần tham gia chợ đen, bất quá sau khi nghiên cứu thời gian dài không phát hiện manh mối gì, nên vứt xó bên trong Nhẫn trữ vật…
Không ngờ hiện tại vị thiên tài mạnh mẽ này có hứng thú…
Tống công tử không dám chậm trễ, vội vàng kính cẩn đem mọi chuyện kể lại…
Lạc Nam chau mày, manh mối này cũng không quá hữu dụng, bất quá đã có thêm một mảnh bản đồ, hắn tin tưởng mình sẽ có khả năng đem nó thu gom lại…
Chỉ thu mỗi bản đồ, Lạc Nam ném nhẫn trữ vật lại cho Tống công tử, khoác khoác tay nói:
“Các ngươi có thể đi! Lần sau gặp ta tốt nhất né ra! Không có lần thứ hai…”
“Đa tạ công tử khai ân!” Đám người mừng rỡ như điên liên tục cúi đầu, vác theo gần mười tên tu sĩ bị trọng thương bởi Xuyên Tinh Chỉ, nhao nhao rời đi…
Đến lúc này bọn hắn cũng không còn tâm trạng nghĩ đến gốc Linh Dược bên trong hang động kia nữa…
Nhìn theo bóng lưng của đám người, Lạc Nam gật đầu hài lòng, lần này có thể thu được mảnh bản đồ thứ hai đã là thu hoạch rất lớn đối với hắn, huống hồ Điểm tích lũy của mấy người này chắc cũng không được bao nhiêu, hắn cũng lười cướp đoạt…
Có cướp thì cướp của thiên tài Bát cấp, Cửu cấp mới đủ phê a…
“Không sợ thả hổ về rừng sao?” Tô Mị bước đến cạnh hắn, mắt đẹp liếc qua, phong tình vạn chủng…
“Bọn hắn đủ tư cách được ta xem là hổ sao?” Lạc Nam cười cười hỏi lại một câu như vậy…
Tô Mị nhìn dáng vẻ tự tin của nam nhân trước mặt, gò má đỏ hồng thất thần trong thoáng chốc…
Lạc Nam tràn ngập bá đạo phóng khoáng nói tiếp: “Dù bọn hắn có thể trở thành hổ, nhưng trước mặt chân long ngạo nghễ trên chín tầng trời, vẫn chỉ là con kiến nhỏ mà thôi”
Hắn đối với bản thân mình tự tin vô cùng mãnh liệt, chỉ có hắn vượt qua người khác, không có chuyện những kẻ bại trận ngày sau có thể vượt qua hắn…
Đây là niềm tin tuyệt đối của một Bá Chủ…
“Mặc kệ ngươi, dù sao không liên quan gì đến ta!” Tô Mị quay mặt đi, không dám nhìn hắn nữa, nàng sợ bị phong thái của người này hấp dẫn không thoát ra được…
“Sao lại không liên quan? Xung đột lần này hoàn toàn do nàng a, đúng là hồng nhan họa thủy đây!” Lạc Nam nắm người nàng xoay lại đối diện với hắn, mở miệng cười trêu…
“Nếu ngươi sợ họa thủy này mang lại phiền phức cho mình thì có thể để ta đi!” Tô Mị trợn tròn mắt nói…
“Không, ta thích phiền phức, nhất là phiền phức do mỹ nhân mang lại haha!” Lạc Nam ngửa mặt cười to, cúi đầu hôn chụt vào môi đỏ nhu nhuyễn của nàng…
Tô Mị mặc kệ hắn, thời gian qua thỉnh thoảng tên này sẽ nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, riết cũng thành thói quen…
RỐNG…
Chợt một âm thanh kinh thiên động địa dững tợn từ Cửa Động truyền ra chấn lỗ tai hai người tê dại, hiển nhiên gia hỏa yêu thú bên trong bị tình hình chiến đấu bên ngoài làm tỉnh giấc…
“Có hứng thú săn Ngũ Giai yêu thú hay không? Linh Dược kia nói không chừng có chút tác dụng!” Lạc Nam nắm tay Tô Mị, chỉ vào cửa động…
Nếu là người khác hỏi Tô Mị câu này, có lẽ nàng đã sớm khinh thường phun một ngụm, đùa sao? Nguyên Anh đòi săn Lục giai yêu thú? Quả thật nằm mơ giữa ban ngày…
Nhưng kẻ hỏi nàng lại là Lạc Nam, đối với nam nhân này Tô Mị có lòng tin tuyệt đối, hắn nói được thì sẽ làm được…
“Sợ gì chứ? có ngươi bảo vệ ta a, sẽ rất kích thích nha!” Nàng lè lưỡi liếm liếm mép môi thơm, bản thân cũng là người hiếu động, không từ chối lời đề nghị của hắn…
“Haha, cùng vào nào!” Lạc Nam cười lớn không chần chờ, lôi theo nàng bước chân vào hang động…
Hắn rất chờ mong, Ngũ giai yêu thú có thể đem lại bao nhiêu Điểm Tích Lũy…
…
Tại một khu vực khác trong Bí Cảnh…
Một bầy Tê Ngưu số lượng vài chục con đang hạ mình ăn cỏ…
Chợt đỉnh đầu bọn nó xuất hiện hai người toàn thân mặc chiến giáp, khí thế lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm…
Rõ ràng là hai trong số năm người thuộc Băng Huyền Đế Quốc…
Nhìn bầy Tê Ngưu dưới mặt đất, hai người nhìn nhau gật đầu, sát cơ nổi lên…
“Băng Kích Trường Không!”
Theo hai âm thanh quát lạnh cùng lúc đó truyền ra, bàn tay cả hai đưa qua khỏi đầu, ngưng tụ vô số Băng Linh Lực…
Bóng tối cấp tốc che phủ không trung, theo ý niệm của hai người, hai khối băng lớn như thiên thạch cấp tốc hình thành trên đỉnh đầu bọn hắn…
Đám Tê Ngưu phát giác nguy hiểm, muốn co giò bỏ chạy…
“Chết!”
Đáng tiếc, hai khối băng lớn như thiên thạch ầm vang nện xuống, như thái sơn áp đỉnh, ép đám Tê Ngưu thành từng mãnh thịt vụn…
Cùng lúc đó, Điểm Tích Lũy trên cả hai Thẻ Bài cấp tốc gia tăng, hai người hờ hững rời đi, tìm mục tiêu mới…
Ngay cả hứng thú quan sát cái chết của đám yêu thú cũng không có…
…
Nơi sa mạc hoang vu trong Bí Cảnh…
Hai thân ảnh thần bí phủ kính dung mạo, y phục tung bay phất phới, bọn hắn là người của Thiên Sơn Tiên Cảnh…
Nhìn thảm trạng một bầy Thỏ Nâu nằm la liệt trên mặt đất…
“Vương Lân, không phải đã nói đối với Yêu thú hiền lành ăn thực vật ngươi không được hạ thủ sao?” Sau lớp vải che mặt, tiên âm truyền ra, trong trẻo tinh khiết như đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn vậy…
Người được gọi là Vương Lân lắc đầu ngao ngán, chỉ có thể thở dài nói:
“Chúng ta đặt mục tiêu là Thánh Linh Bảng vị trí đầu, nếu không tàn sát, sao có thể thành công đạt được? đúng là lòng dạ nữ nhân!”
“Vậy ngươi có thể đi một mình!” Nữ nhân có giọng nói như tiên nhàn nhạt đáp lại một tiếng, thân ảnh đã biến mất giữa sa mạc mênh mông…
“Hừ, nếu không phải ngươi là vị hôn thê của ta, lão tử đã không thèm nhịn ngươi!” Vương Lân cười lạnh một tiếng, tiếp tục tàn sát vô số yêu thú, gia tăng điểm tích lũy của mình…
…
ẦM ẦM ẦM
Vô số lôi đình trên thiên không nện xuống mặt đất, phạm vi công kích cực lớn, hàng loạt sinh mệnh dưới mặt đất hóa thành tro bụi, bao gồm cả yêu thú và vài tu sĩ xấu số…
Giữa không trung, cẩm y thiếu niên ngạo nghễ mà đứng, đôi mắt sáng ngời lấp lóe lôi đình, cao cao tại thượng nhìn chúng sinh bị đồ sát…
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, sẽ nhận ra người thiếu niên này là đệ đệ tiện nghi của hắn, Lạc Vũ…
Không biết từ khi nào, trong mắt Lạc Vũ chỉ hiện lên thân ảnh người thanh niến bế mỹ nhân, dẫm đạp 98 bậc thang kinh sợ toàn trường…
Sự phóng khoáng và lòng dạ hào hiệp đó khiến một người nhỏ nhen như hắn cảm thấy căm ghét và khinh bỉ…
Cầm lên Thẻ Bài trên tay, nhìn Điểm Tích Lũy đã vượt quá gấp đôi con số 1000…
Lạc Vũ tròng mắt híp lại, cười lạnh một tiếng:
“Ca ca của ta, rất chờ mong cảnh tượng ngươi bị dẫm đạp dưới chân đây…!”