Chương 334: Tố Mai xuất tràng
“Thái Thượng Hoàng, mau cứu chúng ta!”
Bạch Liệt và Bạch Dương nghe thấy âm thanh vừa xuất hiện, nhất thời vui mừng quá đổi hét ầm lên, cảm giác bị tử vong cận kề quá mức đáng sợ, trước mặt Lạc Nam bọn hắn ngay cả dũng khí đối kháng cũng không có…
“Thật vô dụng…”
Sắc mặt Thái Thượng Hoàng hết sức khó coi, hậu bối của mình biểu hiện một mặt nhu nhược như vậy là điều hắn không muốn nhìn thấy…
Bất quá lúc này không rảnh để so đo, Bạch Sa Hoàng Triều đang lâm vào thế bị động, cần hắn ra mặt can thiệp…
Khi biết thân phận của Văn Lang là đệ tử Võ Tam Nương, Thái Thượng Hoàng kiêng kỵ đến cực điểm, cho rằng Lạc Nam bị Bạch Sa tìm cách hãm hại nên muốn đánh một trận để chút giận mà thôi, vì thế không sớm xuất hiện, để tên này đánh chán rồi dừng, đám Bạch Sa ăn thiệt thòi một chút cũng được…
Nào ngờ Lạc Nam không hề có ý chỉ đánh trút giận, ngược lại muốn đem Bạch Sa Hoàng Triều xóa đi, liên tiếp đánh giết tướng quân Ngọc Trần, sau lại toàn diệt hai nhánh quân đoàn tinh nhuệ…sau cùng còn muốn truy sát hai vị Hoàng Tử.
Điều này đối với một Cửu Cấp Thế Lực cũng là tổn thất thảm trọng a…
Thái Thượng Hoàng không nhịn được nữa nên quyết định ra tay, bất quá hắn sẽ không giết Lạc Nam, dù sao mặt mũi Võ Tam Nương vẫn còn ở đó…hắn không quá sợ nàng sẽ đánh đến tận đầu mình nếu hắn không lấy mạng Lạc Nam.
Thái Thượng Hoàng làm người thành tinh, biết trong Đại Lục này không chỉ có Võ Tam Nương là Độ Kiếp Kỳ, còn hai vị Đan gia và Huyền Hoàng Học Phủ nữa cơ…bọn hắn sẽ không để Độ Kiếp Kỳ khác đến đại lục của mình giương oai…
“Lạc Nam, trẫm nể mặt Võ Tam Nương tiền bối, chỉ cần ngươi chủ động phế bỏ hai tay, nhận tội với Bạch Sa Hoàng Triều…mọi chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra!”
Thái Thượng Hoàng gào thét, âm thanh chấn động bát phương, đây là hắn cho Võ Tam Nương sự tôn trọng, cũng là nhân nhượng lớn nhất…đổi lại là người khác đã ra tay bóp chết Lạc Nam rồi…
Dù sao tu luyện đến Hợp Thể Hậu Kỳ, không có ai là nhân vật hiền từ…
“Lão già đánh rắm, đừng lôi sư phụ ta vào chuyện này, ngươi không xứng!” Lạc Nam cười nhạt, tiếp tục điên cuồng truy sát mấy người Bạch Liệt.
“Thanh niên ngông cuồng, nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ, trẫm sẽ thay Võ tiền bối giáo huấn ngươi!” Thái Thượng Hoàng lẽ thẳng khí hùng nói, một bàn tay hóa thành đầy trời Thổ Linh Lực, ngưng tụ thành Đại Thủ hướng Lạc Nam chộp đến…
Cảm giác nguy hiểm cường liệt khiến Lạc Nam hơi rùng mình, hắn có thể đánh giết Luyện Hư Kỳ, nhưng khi đối diện Hợp Thể Hậu Kỳ như Thái Thượng Hoàng, cảm giác áp lực lớn đến chưa từng có…chênh lệch giữa Luyện Hư và Hợp Thể, quả thật như trời và đất vậy.
…
“Tiểu Lạc Lạc tính cách vẫn như vậy nha, mới chia tay người ta không bao lâu, tên này lại quậy banh nóc…”
Trên đỉnh Đa Bảo Các, năm thân ảnh diễm tuyệt thiên hạ đứng chung một chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú trận đại chiến trên bầu trời…
Người vừa lên tiếng là một mỹ nữ ung dung lười biếng, ngực nở mông cong, Mái tóc hoàng kim lộng lẫy chói mắt, một nửa khoác sang hai vai, một nửa tùy ý thả xuống bộ mông mạn diệu tròn lẳn thướt tha, thân khoác hoàng kim nhuyễn giáp mỏng như tơ tằm ôm sát lấy cơ thể, phác họa ra tất cả những bộ vị hoàn mỹ đủ khiến người nhìn vào trở nên ngạt thở…
Thiên Diệp Dao vẫn cao quý lộng lẫy, điều đáng tiếc duy nhất là đôi mắt nàng vẫn bị che đậy hết sức thần bí…
Nàng như chúng tinh ủng nguyệt, đứng giữa trung tâm tứ đại thị nữ, hưng phấn bừng bừng nhìn từng vị mỹ nữ trên chiến trường, gò má phồng to giậm chân nói:
“Tiểu Lạc Lạc tìm ở đâu nhiều mỹ nữ như hoa như ngọc như vậy? một mình Kỳ Kỳ thì cũng thôi đi, thật ghen ghét chết ta!”
Thành Bích vỗ vỗ cái trán trắng nõn, diện mạo thành thục quyến rũ tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ, đôi môi màu tím thở dở khóc dở cười nói ra:
“Sự vụ vẫn còn rất nhiều, nào ngờ bị gọi đi coi đánh nhau, Thánh Nữ cũng thật là!”
Bảo Kiều gật đầu tán thành, nàng cũng đang trăm công nghìn việc ở đảo Nga Mỹ, đột ngột bị Thiên Diệp Dao truyền tống, tưởng có chuyện gì quan trọng…
“Trận chiến này đáng xem!” U Cơ lại có suy nghĩ khác, một thân chiến giáp cũng không thể che đậy cơ thể lòi lõm của nàng, lúc này hết sức nghiêm túc nói ra.
Nhìn thấy từng nữ nhân từng nữ nhân thực lực cao cường như vậy, U Cơ vốn có tính cách hiếu chiến hận bản thân không thể gia nhập, đánh đến trời long đất lỡ…
Nhất là yêu thú Tử Lôi Sư Bàng Điểu đang hăng hái kia, khiến nàng như nhìn thấy kỳ phùng địch thủ vậy…Phải biết bản thể của U Cơ cũng là yêu thú bậc cao, tinh thông hắc ám hệ, U Ảnh Báo không phải nói chơi…
“Được nhìn thấy Hậu Cung xuất thế, chuyến đi này không uổng!” Lệ Huân che miệng cười khẽ, bộ ngực bạo mãn sau lớp kimono thêu lấy hoa anh đào như ẩn như hiện, chỉ sợ không có nam nhân nào đủ định lực kháng cự.
“Huân Huân và U U nói không sai, được nhìn thấy nhiều tỷ muội xinh đẹp như vậy đã là vô giá!” Thiên Diệp Dao vỗ vỗ tay khen ngợi…
Lệ Huân và U Cơ nghe xong xém chút nữa té ngã xuống đất…
Thành Bích cùng Bảo Kiều liếc nhau thở dài, ánh mắt hướng lên chiến trường, nếu đã như vậy…các nàng cũng muốn biết Hậu Cung của hắn mạnh đến mức nào.
…
“Không được ngăn cản bổn tọa, ta phải giết tiểu súc sinh đó!” Ngọc Mục hai mắt đỏ như lệ quỷ, nhìn thấy con trai Ngọc Trần của mình chết thảm, hắn làm sao có thể cam tâm? Cơn phẫn nộ khiến hắn sắp mất đi lý trí, điên cuồng công kích Hoa Minh đang cản trở.
“Haha, muốn đụng vào con rể quý của ta? ngươi nằm mơ!” Hoa Minh lại cười khoái trá uyển chuyển đối kháng với Ngọc Mục, càng nhìn Lạc Nam càng hài lòng, đối với Hoa Thanh Trúc yêu tiểu tử này hắn tán thành đến cực điểm…
Đám trưởng lão Ngọc gia cũng bị các trưởng lão Hoa gia nghiền ép, chỉ có thể nuốt hận ý vào trong, cảm giác bất lực dâng tràn trong tâm trí…
Ngày thường Hoa gia bị Bạch Sa chèn ép, Ngọc gia được tin cậy, bọn hắn luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Hoa gia, ngày hôm nay rốt cuộc ăn phải quả đắng nặng nề…
…
“Thái Thượng Hoàng, đối thủ của ngươi là ta!”
Trên bầu trời cao, một thân ảnh già nua với mái tóc bạc trắng thản nhiên xuất hiện, diện mạo nho nhã và làn da trắng bệch, cho thấy Đại Lão khi còn trẻ tuyệt đối là một nam tử anh tuấn…
Ngăn cản trước mặt Thái Thượng Hoàng, hộ tống Lạc Nam tiếp tục chạy đi…
“Hoa Quyết, Hoa gia các ngươi thật to gan, đã thề thốt trung thành với Hoàng Triều, hiện tại lại phản bội?” Thái Thượng Hoàng ánh mắt nhíu lại, giọng điệu òm òm quát lớn, Hoa Quyết chính là tên thật của Đại Lão.
“Tổ Tiên Bạch gia vốn độ lượng nhân ái, được Hoa gia chúng ta hết lòng phò tá…chỉ đáng tiếc từng đời trôi qua, Bạch gia các ngươi bị quyền lực làm mù mắt trở nên hoàn toàn biến chất, xem Hoa gia trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, tìm đủ mọi cách phế bỏ các đời thiên tài Hoa gia…” Đại Lão giọng điệu như tan thương như từng trải, cuối cùng chuyển thành ngập trời hận ý:
“Nếu đã bất nhân, đừng trách Hoa gia bất nghĩa…một trận chiến này, kẻ thắng làm vua!”
“Hừ, bằng ngươi còn chưa đủ ngăn trẫm!” Thái Thượng Hoàng bá đạo nói, cát trắng đầy trời…Thổ Vương Ấn ngưng tụ trong tay, không gian ầm ầm đổ nát, bầu trời vỡ tan thành từng mảnh…
Uy thế của một Hợp Thể Hậu Kỳ, kinh khủng dị thường…
Không chút dây dưa dài dòng, toàn lực hướng Thổ Vương Ấn trấn đến Đại Lão…
“Trấn Áp Hoang Vũ Ấn!” Đại Lão gào thét, trước ánh mắt ngưng trọng của Lạc Nam, một chiêu mạnh nhất của người bạn củ Trọng Vô Danh được hắn sử dụng…
Trấn Áp Hoang Vũ Ấn khí thế bạo tạc, như có thể trấn áp bát hoang, hoành tảo hoang vũ, lấy tư thái cứng đối cứng va đập cùng Thổ Vương Ấn…
ĐÙNG…