Mà Huyết Sát Cương Thi không bỏ qua cơ hội đối thủ bị trọng thương, nó toàn lực tung ra một quyền, đem mặt Lôi Dực Sư như muốn đấm nát, khiến thân thể to lớn của nó bay hàng trăm trượng, rớt xuống mặt biển.
Huyết Sát Cương Thi cũng hung hăng đuổi theo, không cho Lôi Dực Sư cơ hội chuyển mình.
Thân ảnh của Huyết Tam không biết bao giờ đã biến mất, trong lúc người khác tưởng hắn sẽ truy sát Lôi Dực Sư, nào ngờ khi xuất hiện lần nữa đã tiếp cận Ngự Lâm, sắc mặt cười tà.
“Khặc khặc, bất ngờ không?”
Ngự Lâm hình thể cũng cao lớn, nhưng ở trước mặt trạng thái cường hóa như ác quỷ của Huyết Tam, thật sự chênh lệch quá mức to lớn.
“Chết!”
Huyết Tam xách lấy cổ Ngự Lâm như nắm lấy một con gà, hàm răng muốn cắn xuống.
“Ngươi mới đi chết!” Trong khoảng khắc tưởng chừng Ngự Lâm phải chết không thể nghi ngờ, hắn đột ngột oán độc cười lớn, một khối ngọc bội xuất hiện trên tay, không chút chần chờ bóp nát.
RỐNG…
Từ trong ngọc bội, một âm thanh gào rống vang trời, hư ảnh một con Lục Dực Thiên Xà vỗ cánh mà ra, há miệng phun ra một tia hủy diệt cự đại.
“Không ổn!” Huyết Tam sắc mặt kinh hãi, không nghĩ tới tên khốn Ngự Lâm này còn lá bài nguy hiểm như vậy, ngọc bội này rõ ràng phong ấn một kích toàn lực của Bát giai yêu thú Lục Dực Thiên Xà đến từ Ngự Yêu Hoàng.
Rất hiển nhiên, Ngự Lâm là con trai Ngự Yêu Hoàng, đương nhiên được hắn cho thủ đoạn bảo mệnh.
Trong cơn nguy cấp, Huyết Tam buông ra Ngự Lâm, hai cánh tay mãnh liệt kết ấn.
“Nhân Thi Hoán Đổi!”
Chỉ thấy cơ thể hắn đột ngột biến mất, sau đó vị trí Huyết Tam và Huyết Sát Cương Thi đang truy sát Lôi Dực Sư thần kỳ hoán đổi cho nhau, nhanh nhẹn đến cực điểm.
ĐÙNG…
Trước chiêu thức này, Huyết Sát Cương Thi bị một kích của Lục Dực Thiên Xà đánh cho nổ tung, hóa thành đầy trời mưa máu.
Mà Huyết Tam sau khi thành công thoát được một mạng, ánh mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, đôi cánh thịt bạo tẩu, dùng tốc độ âm thanh xoẹt đến Ngự Lâm, muốn đem tên này nghiền thành muôn mảnh.
“Ta nhận thua!” Ngự Lâm cảm giác được tử vong tiếp cận, hoảng sợ tè ra quần, ngửa đầu hét lớn.
“Không phải do ngươi!” Huyết Tam táo bạo đến cực điểm, bất chấp lời nhận thua của đối thủ, sát ý tràn trề.
“Đủ rồi!” Ngự Yêu Hoàng quát lạnh, Lục Dực Thiên Xà đã bá đạo xuất hiện trên không trung, vỗ lấy sáu cái cánh rộng lớn đem Huyết Tam đẩy lùi, đám Ngự Thú Chiến Tông nhân cơ hội đó kéo Ngự Lâm trở về.
“Ngự Lâm đã nhận thua, ngươi còn muốn gì nữa?” Ngự Yêu Hoàng lạnh giọng nói, nhìn nhi tử của mình chịu thiệt thòi như vậy, mặt mũi của hắn mất hết rồi, trong lòng phẫn nộ có thể nghĩa.
“Hừ! đồ hèn nhát, Huyết Hoàng Địa chúng ta đều là chiến đến hơi thở cuối cùng, các ngươi chỉ biết nửa đường nhận thua, thật thất vọng!” Huyết Tam hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn ngập mỉa mai.
Nghe lời nói của hắn, sắc mặt một đám cường giả Tu Chân Giới không chút ánh sáng, bởi vì bị nói trúng sự thật. So về độ liều mạng và khát máu, Huyết Hoàng Địa thật sự vượt qua bọn hắn rất nhiều.
Vương Ưng vừa mới được Tiêu Thanh Tuyền hỗ trợ lấy lại thanh tĩnh, nghe lời sỉ nhục của Huyết Tam, nhất thời máu dồn lên não, lại phun một ngụm ra ngoài, trong lòng tràn ngập hối hận bản thân lỗ mãng đánh trận đầu.
Vương Y Vận thấy tình cảnh của hắn không tốt, một quyền đem Vương Ưng đánh cho bất tỉnh, tránh để hắn nghĩ ngợi lung tung, nào ngờ ra tay hơi mạnh, Vương Ưng bị đấm thành đầu heo sưng tấy.
Chúng nữ thấy tình cảnh này khóe miệng co giật, vị Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh này đối với đệ đệ thật sự nghiêm khắc, hạ thủ cũng không phân nặng nhẹ như vậy.
“Đại trượng phu co được giãn được, biết dừng lại đúng lúc so với liều mạng chịu chết tốt hơn rất nhiều!” Thiên Vạn Bảo cười nhạt nói ra.
“Các chủ nói không sai, nếu biết chắc sẽ bại, cần gì đưa đầu ra chịu chết? đó không phải là ngu xuẩn sao?” Đám người vỗ tay khen hay, dùng ánh mắt nhìn lũ ngu xem Huyết Tam.
Thiên Vạn Bảo không hổ là Các Chủ Đa Bảo Các, một câu nói khôn khéo lập tức hóa giải tâm tình nặng nề của chúng cường giả.
“Khặc khặc, không rảnh hơn thua miệng lưỡi cùng các ngươi, đợi ta đem thiên tài Hoàng Kim Bảng giết sạch rồi tính!” Huyết Tam cười gằng, ánh mắt đảo quanh chiến trường lựa chọn mục tiêu.
Chiến cục chính thức trở thành năm đấu sáu.
Ngự Yêu Hoàng thay Ngự Lâm thu lại con Lôi Dực Sư đang trọng thương hấp hối, lúc này hướng về chúng cường giả Việt Long Tinh hít sâu một hơi chắp tay nói:
“Khuyển tử háo thắng mất khôn, thật tình xin lỗi chư vị!”
“Hừ, nếu làm sai có thể xin lỗi, còn tu chân làm cái gì?” Ngưu Ngũ Bá vốn không ưa Ngự Thú Chiến Tông, lên tiếng cười lạnh nói.
“Còn không phải sao? Thực lực không bằng ai cũng đi ra chịu nhục, thật chẳng biết xấu hổ! nếu là ta trực tiếp đâm đầu chết cho rồi!” Quy Linh Lão Nhân cái miệng cực độc, vừa nói xong Ngự Lâm đã tức giận đến mức thổ huyết.
Hắn ký khế ước cùng yêu thú, Hỏa Diều Hâu chết đi cũng ảnh hưởng đến hắn, đã sớm trọng thương rồi, chiến lực tự thân cũng suy giảm hơn một nửa.
Phía sau mặt nạ, Ngự Yêu Hoàng diện mục âm trầm đến nhỏ nước, bất quá người sai là Ngự Lâm, hắn quả thật không tiện nói cái gì.
Nhi tử làm sai, phụ thân cùng chịu nhục…
Mà lúc này, nhìn thấy Huyết Tam dễ dàng giành thắng lợi, một đám Huyết Hoàng Tử như ăn được chất kích thích, lòng tin tăng mạnh, không nói hai lời cười khằng khặc lao về phía chúng nữ…
Đại chiến, tiếp tục diễn ra…