Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực lực của Á Liên Nga các nàng biết rõ, chính là một nữ cường nhân hiếm thấy trên Hoàng Kim Bảng đấy…

Vậy mà hiện tại khi sinh tử chiến không thể thắng Lạc Nam…quá mức kinh khủng…

Phải biết tuổi tác của nam nhân kia nhỏ hơn các nàng quá nhiều…

Nhất là Thành Bích cùng Bảo Kiều càng là ngưng trọng nhìn nhau…

Bởi vì tiến bộ của Lạc Nam quá nhanh, nhanh đến mức khủng khiếp, vượt xa tầm hiểu biết của các nàng…

“Vì sao ngươi thiếu tự tin như vậy?” U Cơ gương mặt ngưng trọng, nàng từng cùng Á Liên Nga chiến qua, cuối cùng thua một chiêu…

“Trực giác của một chiến tướng…” Á Liên Nga phóng khoáng nói…

Khi chiến đấu cùng Lạc Nam, nàng luôn cảm nhận được một tia nguy hiểm trí mạng như có như không, giường như bất kỳ lúc nào cũng có thể hạ sát nàng vậy…

Với kinh nghiệm chinh chiến vô vàn, Á Liên Nga đưa ra kết luận như vậy…

“Khanh khách, vừa nhắc đã đến, thật chướng mắt a…” Bảo Kiều cười khúc khích trêu chọc nhìn về một phía…

Chỉ thấy Lạc Nam một thân Liễm Tức Y đen tuyền ung dung đi đến, Diễm Nguyệt Kỳ lại khoác Bạch Ma Chiến Bào trắng như tuyết ôm sát cơ thể thon dài đi bên cạnh…

Điều đáng nói là hai người nắm chặt tay nhau, thân mật đến cực điểm…

“Tình cảm của Lạc Lạc cùng Kỳ Kỳ thật tốt nha, Dao Dao ghen ghét đó…” Thiên Diệp Dao nghiêng đầu qua, nghiến răng nghiến lợi…

Đôi mắt bị che đậy chẳng ảnh hưởng gì vì có thần thức quan sát…

Ngũ nữ còn lại hai mặt nhìn nhau, đối với quan hệ giữa Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ cảm thấy có chút ngoài ý muốn…

Tính cách của Song Nguyệt các nàng không lạ gì, chính là loại nữ nhân coi trời bằng vun, nam nhân càng là bị xem không khác nào rác rưởi…

Vậy mà hiện tại như một kiều thê hạnh phúc bên phu quân, quá khó tin rồi…

Hôm trước mặc dù cũng thân mật, nhưng vẫn còn kiêu ngạo kia mà?

“Kỳ Kỳ là của Dao Dao, Lạc Lạc mau thả tay!” Thiên Diệp Dao thấy hai người vừa đến đình viện, thân hình yểu điệu nhảy cẩng lên chỉ vào Lạc Nam quát mắng…

“Bách Hợp sao?” Lạc Nam mộng bức thốt lên, âm thầm cảm thấy buồn cười…

“Bách Hợp thì sao? Bách Hợp đáng yêu mà?” Thiên Diệp Dao chống nạnh phồng má nói…

“Bách Hợp quả thật rất tốt, đáng tiếc Kỳ Kỳ trong miệng nàng đã là vị hôn thê của ta!” Lạc Nam tủm tỉm cười ngồi xuống, Diễm Nguyệt Kỳ ngồi bên cạnh hắn kiêu ngạo ngẩng đầu, khí chất lãnh diễm đột ngột trở về…

“Khanh khách, quan hệ của yêu nghiệt Lạc Nam cùng Song Nguyệt Tiên Tử là tỷ đệ luyến ái, nhất định sẽ là Chân Cấp Cực Phẩm tin tức, giá bán cực cao…” Thành Bích cười đến rung rẩy cả người, mái tóc màu tím búi lên sau đầu…

Bảo Kiều hiểu ý lấy ra giấy bút ghi chép, đôi môi xinh đẹp cười chúm chím, hiển nhiên cảm thấy sắp sinh ra lợi nhuận rồi…

“Quả là một đám gian thương…” Diễm Nguyệt Kỳ hừ lạnh một tiếng…

“Không chịu nha, Kỳ Kỳ khiến con tim Dao Dao tan nát rồi sao?” Thiên Diệp Dao bụm chặt vị trí lồng ngực, gương mặt nhăn nhó…

Lạc Nam khóe miệng co giật, trái tim đã bị gò núi to đùng trấn áp, nàng rờ cũng không tới đâu…

“Dao Dao muốn tuyên chiến với Lạc Lạc ngươi, người thua phải tránh xa Kỳ Kỳ…” Thiên Diệp Dao đứng bật người dậy, chỉ vào hắn nũng nịu nói…

“Haha, thông minh như nàng quê ta rất nhiều, Kỳ Kỳ vốn là vị hôn thê của ta, sao phải chấp nhận điều kiện buồn cười đó?” Lạc Nam cười lớn nhún vai…

“Nữ nhân có bệnh ngươi cẩn thận cái miệng của mình, bổn tọa không bệnh như ngươi…” Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều mở miệng, nhấp một ngụm trà Lệ Huân đưa đến…

“Hức, hức…các ngươi khi dễ Dao Dao, ta sẽ tức giận…” Thiên Diệp Dao ủy khuất thút thít, bất quá tính cách lạnh lùng kia vậy mà lại không xuất hiện…

Hiển nhiên cũng không phải thật sự tức giận…

Thấy nàng không thay đổi tính tình, đám người thở phào một hơi nhẹ nhõm…

Tính cách còn lại của Thiên Diệp Dao quá mức ngang tàn, họ không muốn đối mặt…

“Lạc Nam công tử, có dám chiến với ta một trận?”

Đúng thời điểm này, một âm thanh tràn ngập chiến ý vang lên, chính là U Cơ…

Đám người nhìn qua, U Cơ một thân chiến giáp đen kịch, hai mắt sắt lẹm đen tuyền như bóng đêm khóa chặt lấy hắn…

“Các nàng sao cứ thích đánh nhau? Chiến đấu cùng mỹ nhân chính là tra tấn ta, so với chém chém giết giết, ta càng thích nhâm nhi cùng các nàng hơn…” Lạc Nam lắc đầu thản nhiên nói…

Diễm Nguyệt Kỳ lườm tên này một cái, lại bắt đầu giở thói phong lưu rồi…

“Hừ, ngươi chiến với Liên Nga được, lại không chiến cùng ta, xem thường ta là yêu thú sao?” U Cơ cười lạnh, úp một cái sọt lên đầu hắn, muốn ép tên này chiến đấu…

“Phụt…”

Lạc Nam không nhịn được phun ra một ngụm trà, dở khóc dở cười:

“Làm ơn đi, thê tử của ta có hai người là yêu thú đấy…”

U Cơ nghe vậy sắc mặt diệu lại một chút, hừ lạnh một tiếng không thèm nói gì…

Biết hiện tại không thích hợp chiến đấu, chẳng qua nàng cũng là phần tử hiếu chiến, không nhịn được mà thôi…

“Lạc Lạc có thê tử Yêu Thú? Mau cho ta xem!” Thiên Diệp Dao hứng thú tràn đầy trở lại, ngay cả Diễm Nguyệt Kỳ cũng bỏ qua một bên, cười rạng rỡ nói…

“Các nàng đang bế quan, không tiện!” Lạc Nam thở dài lắc đầu…

“Kỳ Kỳ ngươi xem, Lạc Lạc trăng hoa như vậy, làm sao xứng đáng với ngươi?” Thiên Diệp Dao chu môi, lập tức xoay sang đốt nhà khiến đám người giật giật gương mặt…

“Bổn tọa cho phép chàng trăng hoa thì sao nào?” Diễm Nguyệt Kỳ hỏi lại, dung nhan thành thục cao quý không để ý chút nào…

Chúng nữ bó tay, nam nhân phong lưu không nói, ngay cả nữ nhân cũng ra sức tán đồng, làm sao cứu chữa?

Không thể không nói, nhân vật trên Hoàng Kim Bảng đều có chút vấn đề về thần kinh…

Đúng lúc này, Lạc Nam muốn vào chính sự, nhìn sang Á Liên Nga trầm ngâm hỏi:

“Á Liên tướng quân, ta hỏi một câu hơi tế nhị, không biết Tinh Linh các nàng có cho thuê người không? ta cần Tinh Linh để chăm sóc dược điền…”

Á Liên Nga lắc đầu, hết sức nghiêm túc nói: “Tinh Linh Nữ Quốc có quy tắc rõ ràng, tộc nhân có thể tự nguyện rời đi không ép buộc, chỉ là sau đó không còn là người thuộc Tinh Linh Đảo nữa, nếu có trở về cũng chỉ trong vai trò là Khách…”

Lạc Nam nhíu chặt lông mày, như vậy chẳng khác nào bị nhà mẹ đẻ đuổi đi nếu lấy chồng? quy tắc như vậy có phần cổ hữu a…

“Lạc Nam ca ca, Á nhi có quà cho ngươi!”

Trong lúc hắn đang trầm tư, âm thanh vui mừng hớn hở từ xa…

Một tiểu cô nương Tinh Linh Tộc với mái tóc vàng cao quý, diện mạo phấn điêu ngọc trác, như búp bê bước ra từ cổ tích đang chạy đến…

Toàn thân mặc váy công chúa hồng nhạt, mắt to tròn mặt trái xoan, môi hồng chúm chím lanh lợi đáng yêu, hết sức dễ gần…

Đám người nhìn qua, trong mắt cùng lúc xuất hiện vẻ triều mến…

Diện mạo của cô bé Tinh Linh này có thể sánh ngang Kim Nhi, bộ dạng bẩn thỉu đã sớm biến mất…

Lạc Nam giật mình bật thốt lên:

“Muội là Á Nhi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK