“Mẫu thân bọn thiếp có nói gì không?” Diễm gia hai cô công chúa nghe đến Diễm Nguyệt Kỳ gặp mặt Lạc Nam, nhảy dựng rời khỏi lòng hắn, hấp tấp luyên thuyên hỏi…
Hiển nhiên trong lòng hai nàng, vị mẫu thân đại nhân bá đạo ngạo kiều kia không dễ đối phó…
“Nàng ấy bảo ta anh tuấn bất phàm, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, hai nàng có thể gặp ta là phúc phận của hai nàng!” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa, trong lòng lại đang chột dạ…
“Chàng mơ hay lắm!” Hai nữ lườm hắn, tên này khoác lác quá mức rồi, bất quá nhìn vẻ mặt không sao cả của hắn, chắc hẳn mẫu thân cũng không làm gì quá đáng…thoáng thở phào an lòng…
“Ngay cả nhân vật trên Hoàng Kim Bảng và công chúa Cửu Cấp thế lực cũng bị chàng thu vào Hậu Cung, thật giỏi a!” Yên Nhược Tuyết thật lòng tự hào khen ngợi…
Nàng biết hắn có kẻ thù là Lạc gia, bên cạnh càng nhiều nữ nhân lợi hại càng tốt, đây không phải thời điểm ghen tuông vô vị…
Ghen tuông là một loại tình thú nhỏ trong tình yêu nam nữ để hâm nóng tình cảm mà thôi, các nàng cũng không phải nữ nhân hồ đồ không biết lý lẽ, bị ghen tuông làm mờ lý trí…
Huống hồ gì có thể chung chồng với các nữ nhân lợi hại như vậy, cũng là một loại động lực không nhỏ thúc đẩy các nàng…
Lạc Nam trong lòng cảm động, chân thành nói:
“Có các nàng quả thật là phúc phận của ta!”
“Bớt xu nịnh đi! mau đưa chúng thiếp vào Linh giới Châu xem thử nào! Đã không kịp chờ đợi rồi đấy!” Diễm Điệp Tình hai mắt lấp lánh ánh sáng, chỉ nghe Lạc Nam kể nàng đã rất tò mò về nơi đó rồi…
“Đúng vậy! Cung Đình Thụ cũng phải có chỗ cho chúng thiếp!” Hai nữ còn lại gật mạnh đầu…
“Tuân lệnh các vị phu nhân!” Lạc Nam mừng rỡ còn không kịp, vội vàng điều động ý niệm…
Thoắt một cái, trong phòng chẳng còn ai…
…
Linh Giới Châu, Cực Lạc Suối…
Trong làn nước ấm chứa nồng đậm linh khí…
Bốn thân thể trơn bóng đang thoải mái ngâm mình, toàn thân các nàng trần truồng như nhộng, tận tình thư giãn sau khoảng thời gian mệt mỏi…
Cách các nàng không xa, Tiểu Sư trong hình dáng tiểu sủng vật bơi lội tung tăng, thích thú vô cùng…
Vì nước trong suốt nên dễ dàng nhìn thấy thân thể đối phương, ngay cả các khe thịt thần bí giữa hai chân cũng không ngoại lệ…
Lý Trúc Loan nhìn bộ ngực bạo mãn của Mộc Tử Âm, bàn tay nhỏ bé xoa nắn hai bánh bao của mình, ghen tỵ nói:
“Ngực sư phụ tỷ tỷ thật to thật đẹp, trách không được phu quân mê luyến như thế!”
“Phi!” Liễu Thi Cầm là hoàng hoa khê nữ, phi một tiếng, xấu hổ lặn xuống mặt nước…
“Xú nha đầu, từ sau này gọi tỷ tỷ!” Mộc Tử Âm trừng mắt, nha đầu này được Lạc Nam sủng ái nên hư rồi, ăn nói không ra thể thống gì cả, khác biệt hoàn toàn vẻ lễ phép trước đây khi ở tông môn…
“Ngực chúng ta cũng không tệ đâu, chủ nhân chỉ cần chăm chỉ săn sóc, rồi sẽ không thua Tử Âm tỷ tỷ!” Bạch Tố Mai nhìn bộ ngực căn tròn của nàng, mặc dù không to bằng Mộc Tử Âm, nhưng vẫn rất có quy mô…
“Muốn to tròn thì chăm chỉ xoa bóp vào!” Mộc Tử Âm cũng không khách sáo chia sẽ bí quyết…là người một nhà, nàng cũng là phụ nữ thành thục, chẳng có gì phải xấu hổ che giấu…
Liễu Thi Cầm lặn dưới mặt nước, lỗ tai nhỏ vểnh lênh, trong lòng thầm nghĩ:
“Hắn thích ngực to sao?”
Nàng thoáng đánh giá vòng ngực của mình, trắng nõn như tuyết, ngạo nghễ vểnh cao, bên trên tô điểm hai hạt anh đào đỏ hồng rạng rỡ, nhưng kích cỡ còn kém Mộc Tử Âm…
“Xem ra ta cũng cần chăm chỉ xoa bóp a” Liễu Thi Cầm âm thầm quyết định…
Hai tỷ muội Cơ Băng và Cơ Nhã vẫn đang bế quan trong Cung Điện của các nàng, Luyện Hư Kỳ có thời gian tu luyện và khôi phục rất lâu…
Từ lần trước, Cơ Nhã đã chọn một cung điện trên tầng 2 Cung Đình Thụ, nằm sát nhánh cây chứa Băng Cơ Cung của Cơ Băng…
Lạc Nam đặt tên cung điện của nàng là Nhã Cơ Cung…
Chỉ cần hai nữ khôi phục, Hậu Cung sẽ có thêm hai vị cường giả…
Tứ nữ tắm rửa thoải mái, tự nhiên đứng lên, bước chân lên bờ…
Đang định thay y phục…
Không gian thoáng rung động, Lạc Nam và tam nữ hiện ra…
Tứ nữ Liễu Thi Cầm vẫn đang trong hiện trạng trần truồng…
Thời gian như đứng im ở khoảng khắc này…
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ…
Lạc Nam nuốt nước bọt cái ực…
Đối với thân thể của Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai, hắn đã quen thuộc đến từng ngõ ngách…
Khiến hắn chú ý nhất lúc này không thể nghi ngờ là dì nhỏ của mình…
Chỉ thấy nàng có đôi chân dài thon thả uyển chuyển trắng như tuyết bạch, bờ mông vểnh cao, giữa hai bắp đùi mịn màng chính là đóa hoa hồng thắm thần bí đang đóng chặt…
Một lớp lông đen tuyền trang trí bên trên, lúc này còn động lại từng giọt nước ấm…
Làn da trắng như sương mai, gương mặt ngơ ngác đỏ bừng, đôi môi hé ra để lộ hàm răng trắng đều như bắp, cùng cái lưỡi nhỏ ẩm ướt lẩn trốn bên trong…
Mê người đến cực điểm…
AAAAAAAAAA
Theo một tiếng hét kinh hãi, Liễu Thi Cầm đã hóa thành một làn gió đen, tan biến trước mắt mọi người…
Hiển nhiên chạy trốn về Thi Cầm Cung…
Sau một thoáng kinh ngạc, Mộc Tử Âm trước hết lấy lại tinh thần, đè nén cảm giác xấu hổ trong lòng, lấy ra áo choàng nhanh chóng che kín thân thể thành thục…
Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai nhìn Lạc Nam cười cười ẩn ý, chẳng hề ngại ngùng mặc lấy quần áo, hai đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại quan sát ba vị tỷ muội “mới” của mình…
Mà đối diện, Yên Nhược Tuyết và tỷ muội Diễm gia cũng âm thầm đánh giá, qua lời kể của Lạc Nam, các nàng biết mấy nữ nhân này đã cùng hắn vào sinh ra tử, vì lẽ đó đối với các nàng rất có hảo cảm, thậm chí một tia “biết ơn”…
Lạc Nam thấy bầu không khí có phần lúng túng, đang định mở miệng giải vây thì âm thanh cơ giới đã lạnh lùng vang lên bên tai:
“Keng, Cửa Hàng May Mắn thăng cấp hoàn tất!”