Chương 176: Gian tế?
“Ngươi…”
Thủy Nương Khanh nhìn bộ dạng vô lại của tên này, vậy mà thản nhiên uống cốc trà của mình còn mở miệng khen ngon, nàng tức giận nghiến răng, bất quá trong trường hợp này cũng không thể đòi lại Cốc tiếp tục uống, đành bưng lấy Cốc trà vốn dành cho hắn uống một ngụm…
“Khanh khách!”
Dì Hoa cười đến cả người rung rẩy, nàng chưa từng thấy nữ nhi của mình ăn thiệt thòi như vậy…đổi lại là người khác có lẽ Thủy Nương Khanh đã sớm bạo tẩu rồi, nhưng Lạc Nam vừa là khách vừa là ân nhân, chỉ có thể nhẫn nhịn đến gương mặt đỏ bừng…
Lạc Nam biết cứ tiếp tục như vậy sẽ rất lúng túng, đành phải chuyển chủ đề hỏi:
“Không biết Thủy tiểu thư xử lý Thủy Mặc thế nào?”
Thủy Nương Khanh dù gì cũng là Luyện Hư Cường giả, tâm cảnh rất mạnh, sau vài phút tức giận cũng trở lại bình thường, thản nhiên nói:
“Sau khi Phái Chủ và các vị trưởng lão thương lượng, Thủy Mặc tuy có tội nhưng vẫn có công vận chuyển lượng tài nguyên lớn về cho môn phái, vì thế chỉ cắt đứt tài nguyên tu luyện trong một năm của hắn đồng thời buộc phải trở về Bách Linh Học Phủ nghiêm túc học tập, trong vòng ba tháng không được rời khỏi…”
Nhắc đến người đệ đệ này, Thủy Nương Khanh cũng bất đắc dĩ, từ nhỏ Thủy Mặc luôn xem nàng là thần tượng, mọi chuyện hắn làm đều muốn được nàng công nhận, lần này cũng vậy…
Thủy Nương Khanh đối với chức vị Phái Chủ cũng không có hứng thú, cái nàng hướng tới là cường giả đỉnh cao tiêu dao tự tại, ý chí chiến đấu không hề kém đấng mày râu…, luôn dốc hết tâm huyết muốn bồi dưỡng Thủy Mặc làm người thừa kế, vì thế mới nghiêm khắc với hắn như vậy…có người làm tỷ nào lại chán ghét đệ đệ của mình cơ chứ?
“Tỷ tỷ, Lạc Nam đại ca mặc dù tu vi còn thấp, nhưng thiên phú và chiến lực tuyệt đối khủng bố nhất mà ta từng thấy, ngươi không thể bỏ lở a…”
Nhớ lại lời nói nghiêm túc của Thủy Mặc trước khi rời đi, Thủy Nương Khanh trong lòng gắt một tiếng…tiểu tử này sợ ta ế sao? nam nhân theo đuổi ta dù xếp hàng thành vòng trên toàn bộ Hồng Đảo cũng không đủ diện tích đấy…
Lạc Nam nghe nàng trả lời, nhẹ gật đầu, quả nhiên Hải Hồng Phái chẳng ai thật sự trách cứ Thủy Mặc, tất cả là vì muốn hắn trưởng thành nhanh hơn mà thôi…
“Tiểu Nam, ngươi chắc không phải người của Hải Châu, có chuyện gì cần giúp cứ nói một tiếng, chỉ cần trong năng lực Hải Hồng Phái nhất định làm được!” Dì Hoa lúc này nghiêm túc nhìn hắn…
Lạc Nam âm thầm cảm động, thành thật nói:
“Tiểu tử lần này đến Hải Châu chủ yếu săn bắt chương Ngư lấy yêu đan của chúng!”
“Là chương Ngư sao? đám yêu thú này chỉ sống ở Biển Tây, tại Biển Đông chúng ta không có…đáng tiếc…” Dì Hoa gật đầu nói, chợt nhìn sang Thủy Khanh Nương mở miệng:
“Ngươi rảnh rỗi thì xé rách hư không mang Tiểu Nam đi một chuyến, dù sao thì hắn đối với Hải Châu còn lạ nước lạ cái…”
Thủy Nương Khanh lần này không do dự gật đầu, Hải Hồng Phái nợ ân tình của Lạc Nam, giúp hắn chút chuyện này không phải vấn đề gì quá lớn đối với nàng…
Lạc Nam trong lòng vui vẻ, mặc dù hắn có thể nhờ Cơ Nhã làm hoa tiêu, nhưng được đồng hành cùng mỹ nhân cá tính Thủy Nương Khanh cũng không tệ đấy, vội vàng gật đầu đồng ý…
“Giải quyết xong chuyện của Hải Tặc Cá Mập Đen chúng ta sẽ xuất phát!” Thủy Nương Khanh mở đôi môi mê người lành lạnh nói, trong mắt lóe lên một tia sát khí…
Dám động đến người của Hải Hồng Phái, nàng sao có thể đơn giản bỏ qua…
Lạc Nam gật đầu, đây là điều mà một đại phái nên làm, bị người khác chặn đường cướp của giết người, nếu không làm ra hành động thiết thực nào chỉ sợ uy danh mất hết, đệ tử ra ngoài cũng không ngóc đầu lên nổi…
“Bẩm tiểu thư, thiếu chủ Đông Minh Thương Hội đến từ Minh Đảo cầu kiến, Chủ Phái và các trưởng lão đang tiếp đón bọn hắn…”
Bên ngoài vang vọng vào âm thanh của Phúc bá…
“Đông Minh Thương Hội? bổn tiểu thư còn chưa tìm đến hắn đây…hừ!” Thủy Nương Khanh yêu kiều hừ lạnh…
Nhìn thấy Lạc Nam một mặt khó hiểu, Dì Hoa mở miệng giải thích:
“Đông Minh Thương Hội chính là một Thất Cấp thế lực chuyên kinh doanh, chính bọn hắn là đối tượng cùng Tiểu Mặc giao dịch vừa rồi, hàng hóa hắn vận chuyển có nguồn góc từ Đông Minh Thương Hội…”
Lạc Nam nghe vậy trầm tư, lại nhìn thái độ của Thủy Nương Khanh, ánh mắt hắn lóe lên một tia ý vị thâm trường, trong lòng xuất hiện suy nghĩ:
“Biển cả vốn mênh mông rộng lớn, Thủy Mạc bí mật vận chuyển hàng hóa, động tĩnh cực kỳ nhỏ, ngay cả Chiến Thuyền cũng chỉ dùng có một cái…lại trùng hợp đến mức bị người của Cá Mập Đen chặn cướp, Đông Minh Thương Hội không thể thoát khỏi hiềm nghi cung cấp thông tin, cấu kết với Băng Cá Mập…”
Mà lúc này, Thủy Nương Khanh nhẹ nhàng thong thả điểm nhẹ chân, thân hình biến mất…
“Dì Hoa, ta đi theo xem một chút!” Lạc Nam đứng dậy, hắn cũng muốn diện kiến một thoáng cái gọi là Đông Minh Thương Hội này…
“Đi đi, nha đầu Nương Khanh ngoài lạnh trong nóng, cố lên một chút!” Dì Hoa hướng hắn nháy mắt…
Lạc Nam cười cười một tiếng không phản bác, thong thả rời đi…
“Tiểu trẻ thật thú vị a…” Dì Hoa nhẹ giọng cảm thán, thân hình đầy đặn lười biếng nằm xuống…
…
Tại đại sảnh, Hải Hồng Phái Chủ – Thủy Hùng cùng một đám trưởng lão đang tiếp kiến ba thân ảnh…hai già một trẻ…
Nam tử trẻ tuổi nhìn tầm 30 tuổi, diện mạo cao quý, con mắt hẹp có phần mưu mô, toàn thân mặc trường bào màu tím…hắn tên Đông Minh Triết, chính là thiếu chủ của Đông Minh Thương Hội…
Mà hai lão già còn lại một thân áo đen, ung dung bình thản đứng sau lưng hắn…
Thân ảnh của Thủy Nương Khanh xuất hiện, lặp tức trở thành tiêu điểm của toàn trường…
Nam tử kia hai mắt tỏa sáng, vội vàng đứng dậy, tươi cười nhìn nàng ra vẻ thân thiết:
“Gặp qua Nương Khanh tỷ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?”
“Luyện Hư Kỳ như ta đương nhiên rất khỏe!” Thủy Nương Khanh phất lấy ống tay áo, nhàn nhạt mở miệng…
Đông Minh Triết sắc mặt lập tức cứng lại, ý của nàng người ngu cũng hiểu, tu vi ngươi không bằng ta, lo cho thân ngươi trước đi…trong lòng hắn lập tức âm thầm tức giận…
“Không biết Đông Minh công tử đến Hải Hồng Phái của chúng ta có chuyện gì?” Người lên tiếng hỏi là Chủ Phái Thủy Hùng…
Thủy Nương Khanh cũng nhàn nhã ngồi xuống, hai mắt như điện tiến hành quan sát…
“Lần này tại hạ đến làm thuyết khách!” Đông Minh Triết lấy lại bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên nói…
“Thuyết khách?” Lạc Nam vừa tiến đến, tìm một góc ngồi xuống, trong lòng xuất hiện vẻ nghi hoặc…
“Thuyết khách? Nói rõ ý đồ của ngươi đi!” Thủy Nương Khanh cau đôi mày liễu…
“Chính là thay băng hải tặc Cá Mập Đen làm thuyết khách!” Đông Minh Triết ung dung mở miệng…
Rắc…
Bàn tay của Thủy Nương Khanh siết chặt, đám trưởng lão tức giật trừng to mắt, mà Thủy Hùng càng là nghiêm nghị quát:
“Ngươi đang đùa giỡn Hải Hồng Phái chúng ta?”
“Không không không…” Đông Minh Triết lắc đầu ra vẻ vô tội, nhún nhún vai nói rằng:
“Ta muốn thay thủ lĩnh của băng Cá Mập Đen làm thuyết khách, chuyện này đối với chúng ta đều có lợi, nhất là Hải Hồng Phái các vị!”
“Nói xong ngươi có thể cút! Cá Mập Đen đã bị Hải Hồng Phái xem là kẻ thù một mất một còn… Đầu của Hắc Sát một ngày nào đó ta sẽ lấy!” Thủy Nương Khanh hé mở đôi môi màu tím lạnh giọng…
Hắc Sát chính là thủ lĩnh Băng Cá Mập Đen, có tu vi sánh bằng nàng, Luyện Hư Sơ Kỳ…
“Tại hạ không tiếp tục dong dài làm gì, theo ý thủ lĩnh Hắc Sát của Băng Cá Mập, chỉ cần các vị giao ra kẻ đã giết Hắc Ngao, thả ra tù nhân đã bắt được, đồng thời bù đắp vạn khối Linh Thạch Cực Phẩm, mọi chuyện xem như bỏ qua! Bằng không Băng Cá Mập Đen sẽ để các vị hối hận thật nhiều!” Đông Minh Triết từ tốn nói, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn Thủy Nương Khanh, mở miệng bồi thêm một câu:
“Dù sao kẻ giết Hắc Ngao không phải người của Hải Hồng Phái, các vị cũng không cần vì người ngoài mà mạo hiểm đại chiến với Cá Mập Đen nha!”