Chương 167: Khi dễ Thất Giai
Bên trong Linh Giới Châu…
Lạc Nam ngồi bệch trên mặt đất, nghĩ lại viễn cảnh khi nãy mà hận đến nghiến răng, cái đám gia hỏa Phích Lịch Đường này đúng là người điên bị tẩy não, hắn cũng không điên theo mà chấp nhất với bọn hắn…
Tiêu Thanh Tuyền không có tâm trạng suy nghĩ giống Lạc Nam, nàng đang bị độ xa hoa bên trong Linh Giới Châu làm choáng ngợp…
Nếu nói Bạch Ngọc Thành là nơi phồn hoa đắc địa, thì nơi này chính là tiên cảnh trốn trần gian a…
Cực Lạc Suối trong veo ấm nồng khó cưỡng với mọi nữ nhân, Cung Đình Thụ hùng vĩ vượt qua thói thường, lại thêm cường độ Linh Khí kinh khủng gấp nhiều lần bên ngoài, không có từ nào để diễn tả…
Ngay cả sư phụ nàng là người có kiến thức và tầm mắt cao bậc nhất đại lục, vẫn không nói nên lời…
…
Trong tình huống nguy cấp đó, Lạc Nam chỉ có thể lôi kéo Tiêu Thanh Tuyền vào Linh Giới Châu tạm thời ẩn trốn…
Với đẳng cấp hiện tại của Limh Giới Châu, ngăn cản vụ nổ là chuyện dễ dàng…
Tên sát thủ tự xưng là Luyện kia không biết may mắn thoát khỏi hay không, tốt nhất là chết luôn càng tốt…
Sau lần này bản thân Lạc Nam biết mình không thể quá ỷ lại vào Vô Diện Da Mặt được, ít nhất là khi gặp đám sát thủ như tên Luyện đó…
Bất quá mặc dù nguy cơ tạm thời hóa giải, nhưng tình huống bên ngoài Lạc Nam hoàn toàn không biết chút gì…
Truyền Tống Trận nổ tung có quá nhiều khả năng xảy ra…
Có thể truyền tống đến một nơi bí ẩn nào đó trên Việt Long Tinh, một hiểm địa nào đó, hay thậm chí trường hợp xấu nhất là mắc kẹt trong hư không vô bờ bến…
Nghĩ đến trường hợp xấu nhất, Lạc Nam không nhịn được rùng mình…
“Tiểu Nam, chàng sao thế?” Bên trên Mị Nhi Cung, Tô Mị cảm nhận được động tĩnh khác thường, vội vàng thả người bay xuống…
Động tác phiêu dật xuất trần tràn đầy quyến rũ, Y Phục trên người cao quý bất phàm, tay cầm Mị Ầm Tỳ Bà huyền ảo thần bí…
Lại thêm dung nhan mị hoặc vô hạn kiều diễm, ngay cả Tiêu Thanh Tuyền cũng thoáng thất thần…
Tô Mị phát hiện Tiêu Thanh Tuyền, cũng lịch sự gật đầu chào hỏi, bất quá lại hạ mình ngồi xuống bên cạnh Lạc Nam, chờ câu trả lời của hắn…
Lạc Nam đem Vô Diện Da Mặt lấy xuống để dùng bộ dạng thật đối diện với nữ nhân của mình…
Sau đó đem mọi chuyện kể lại một lần…
Tô Mị nghe xong chỉ biết im lặng, bàn tay tinh xảo vỗ vỗ trán, nhẹ giọng an ủi nói:
“Phích Lịch Đường từ lâu nổi tiếng là đám điên, Phích Du Kích lần trước chúng ta chạm trán còn bình thường đấy!”
Lạc Nam đồng ý gật đầu, tên mập Phích Du Kích mặc dù cũng thích chơi bom, nhưng ít nhất còn biết quý trọng tính mạng mà chạy trốn…
Tên lần này thì hay rồi, hoàn toàn xem nhẹ cái chết, thậm chí coi đó là vinh quang, quả thật đáng sợ đến cực điểm…
Trên thế gian này, kẻ đáng sợ nhất là kẻ không biết sợ điều gì… Đám Phích Lịch Đường này ngay cả chết còn không sợ, thử hỏi còn ai dám chủ động trêu bọn hắn?
Bất quá cũng nhờ tên họ Phích này mà thoát khỏi tên Sát Thủ cấp luyện hư kia, thôi thì trong cái rủi có cái may…
Dẹp suy nghĩ lung tung qua một bên, Lạc Nam nhìn hai nữ phân phó:
“Các nàng ở trong này, ta ra ngoài xem xét tình hình…”
Biết cứ trốn thế này không phải là cách, Lạc Nam vươn người đứng dậy…
“Không được!” Tô Mị cùng Tiêu Thanh Tuyền giật nảy mình, cùng nhau giữ chặt tay hắn…
Nếu bên ngoài là một nơi thần bí nào đó còn tạm ổn, lỡ chẳng may gặp được hiểm địa hay không gian loạn lưu, chẳng phải vừa ra sẽ chết?
Tiêu Thanh Tuyền thậm chí quên mất xấu hổ, giữ chặt một tay Lạc Nam…
Ngay cả Tiểu Sư cũng chạy đến dụi cái đầu nhỏ vào chân hắn…
“Yên tâm đi, nếu có biến ta sẽ lập tức tiến vào Linh Giới Châu!” Hắn cảm động trấn an…
Hai nữ liếc nhau, đồng thanh nói:
“Chúng ta cùng ra!”
Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc xuống:
“Những chuyện như thế này toàn bộ phải nghe lời ta, Linh Giới Châu của ta, ta chỉ cần một ý niệm là có thể trốn vào, hai nàng ra ngoài chỉ thêm vướn bận!”
Thấy hai nữ và Tiểu Sư vẫn chưa xuôi, hắn nói thêm:
“Hơn nữa ta còn một lá bài bảo mệnh đấy, chính là Chỉ Định Na Di Phù, có thể truyền tống đến địa điểm mình mong muốn, vốn lúc đầu ta chưa có ý định dùng đến, nhưng hiện tại sẽ tùy tình huống mà xem xét sử dụng!”
Chỉ Định Na Di Phù này Lạc Nam mua được khi Cửa Hàng May Mắn vừa nâng cấp không lâu, vẫn chưa có cơ hội dùng đến…
Thứ này hiếm hoi vô cùng, dùng xong không biết bao giờ mới có thể mua lại, vì thế hắn luôn ẩn giấu để hộ mệnh khi cần thiết…
Tiêu Thanh Tuyền nghe vậy thở phào một hơi an tâm…
Tiểu Sư truyền âm căn dặn: “Chủ nhân cẩn thận nha!”
Tô Mị than nhẹ một tiếng, biết hắn nói là đúng, nàng lo quá cũng chỉ thêm loạn, ôm chầm lấy hắn, dâng lên đôi môi thơm ngát của mình…
Lạc Nam trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, diệu dàng chiều chuộng…
Tiêu Thanh Tuyền xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, quay đầu đi nơi khác…
Sau một nụ hôn sâu, thân ảnh Lạc Nam biến mất…
…
Bên ngoài…
Trong một rừng hoa đua nhau khoe sắc, linh dược thơm ngát mê người lan tràn khắp phía…
Một hạt châu nhỏ hơn cả tế bào nằm trên cánh hoa lóe lên…
Thân ảnh Lạc Nam theo đó xuất hiện…
Hắn hít vào một hơi dễ chịu, lẩm bẩm lầm bầm:
“Nơi này là đâu? Xem ra vận khí lần này không tệ…”
Thả ra Thấu Thị Vạn Lý quan sát toàn cảnh, rất nhanh, một động phủ tinh xảo nằm giữa cánh đồng hoa thu hút ánh nhìn của hắn…
“Có nhân loại sao?” Lạc Nam tò mò, đôi chân đạp lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, bước chân nhẹ hơn lông hồng, tiếp cận động phủ…
Nơi này yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả âm thanh côn trùng kêu cũng không có…
Đưa mắt nhìn bào bên trong…
Chỉ trong khoảnh khắc đó, trái tim hắn như ngừng đập, một cảm giác yêu thích từ tận linh hồn truyền ra…
Bên trong động phủ, có một đám cánh hoa rực rỡ sắc màu xếp gọn gàng thành nệm, một sinh vật an tĩnh nằm trên…