Bộ lông so với tuyết còn trắng hơn, sáu cái đuôi nhẹ nhàng vũ động, thân hình tinh xảo uyển chuyển linh động, tứ chi thon dài đáng yêu, đôi mắt to tròn nhắm chặt như lâm vào ngủ say, lông mi cong cong nhẹ nhàng rung rẩy, cái miệng hồng hào chúm chím…
Lần đầu tiên Lạc Nam nhìn thấy yêu thú đáng yêu xinh đẹp như vậy, so với Bạch Tố Mai còn tinh khiết mị hoặc hơn một chút…
Như có một lực lượng thần bí nào đó tác động lên linh hồn, Lạc Nam mê mẩn tiến đến gần quan sát con yêu thú kia…
Rốt cuộc nhịn không được nữa, vươn tay ôm nó vào lồng…
Càng nhìn càng bị mê hoặc, đây rõ ràng là một tên Hồ Ly xinh đẹp, có loại khí chất nào đó cuốn hút lấy hắn…
Hồ Ly giường như lâm vào một trạng thái kỳ lạ, có người động đến mình vậy mà không biết…
Lạc Nam đem nó ôm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm như nhun kia hồi lâu, mới cầm lên ngắm nghía…
Quan sát từng ngóc ngách cơ thể Hồ Ly, Lạc Nam thú vị nhìn nụ hoa nhỏ nhắn màu hồng phấn tinh xảo đến cực điểm giữa đôi chân sau kia…
“Là giống cái sao?” Hắn cười tít mắt…
Rốt cuộc, như cảm ứng được điều gì, Hồ Ly chịu mở mắt…
Chứng kiến có người vậy mà bế mình trên tay ngắm nghía, Hồ Ly bộ lông dựng thẳng lên, sáu cái đuôi điên cuồng vũ động…
Một đôi mắt to tròn màu bích lục, chứa hàng ngàn hàng vạn mị ý, so với Mị Công của Tô Mị thậm chí mạnh hơn cả ngàn lần…
Lạc Nam nhất thời mê mẩn…
Trong Linh Hồn hắn, Kinh Văn Bất Hủ Diễn Sinh Kinh điên cuồng chuyển động, nhanh chóng giúp hắn thức tỉnh…
“Dám mê hoặc ta này, cho nàng biết tay!”
Lạc Nam mắng yêu, trước ánh mắt trợn tròn của Hồ Ly, nhẹ nhàng cúi đầu hôn vào đôi môi phấn hồng của nó…
Một mùi thơm như tiên hương vào mũi, khiến trái tim Lạc Nam mê say…
Màu lông trắng như tuyết của Hồ Ly hiện hồng, ngơ ngác đến cực điểm…
Lạc Nam không chú ý rằng, trong lúc vô tình, hắn vậy mà lở tay ấn vào một phiến đá nơi vách động…
Cùng lúc đó, toàn bộ động phủ rung rẩy đến mức kịch liệt…
Lạc Nam giật mình thả lỏng tay, Hồ Ly nhân cơ hội nhảy xuống, ẩn mình trốn mất…
Hắn chưa kịp định thần, vài cổ khí tức mạnh mẽ vô song từ xa nhanh chóng tiếp cận…
Trong đó có hai luồng khí thế mạnh mẽ đến mức Lạc Nam cảm giác được rằng nếu mình không lập tức trốn đi, sẽ bị đánh đến thần hình câu diệt…
Nghĩ đến đây, bản năng sinh tồn buộc hắn bóp nát Chỉ Định Na Di Phù trong tay, mang theo ý niệm truyền tống đến Hải Châu Đại Lục…
Thân hình cấp tốc biến mất dạng…
Mà hắn vừa đi không lâu, ba thân ảnh nữ tử cùng lúc tiếp cận bên ngoài Động Phủ, không dám tiến vào bên trong…
Trái lại hai trong số ba người nữ tử đó quỳ rạp xuống đất, bốn cái đuôi sau lưng phe phẩy khiến không gian rung động, hướng về bên trong động phủ cung kính nói:
“Bái kiến tộc trưởng, không biết ngài có điều gì cần phân phó?”
Bên trong vẫn im lặng…
Người còn lại không quỳ là một thiếu nữ váy hồng xinh đẹp đến mức hoàn mỹ, toàn thân yểu điệu mê người, khí chất xuất trần đủ mê hoặc bất kỳ nam nhân nào…
Nếu Lạc Nam ở đây, nhất định sẽ nhận ra thiếu nữ này chính là nữ yêu từng ra sức giúp hắn trong trận chiến với đám thiên tài U Nguyên Đại Lục – Hồ Ngọc Nghiên…
Chỉ thấy Hồ Ngọc Nghiên lúc này phủ đầy lo lắng trên gương mặt, kính cẩn truyền âm vào bên trong Động Phủ:
“Sư phụ, người có sao không? Sao lại phát động cơ quan cần hỗ trợ?”
Sư phụ nàng lần này bế quan hết sức quan trọng, trong lúc đó thực lực bản thân không thể vận dụng, điều đó khiến Hồ Ngọc Nghiên không nhịn được lo lắng cho nàng…
Lại trầm mặt vài giây, rốt cuộc từ trong động phủ, một âm thanh có thể thấm tận xương tủy muôn vàn sinh linh vang lên:
“Bổn tọa không sao, chỉ ấn nhầm cơ quan trong lúc vô ý mà thôi, các ngươi có thể lùi ra!”
Hồ Ngọc Nghiên và hai cường giả hồ tộc kia nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cung kính cáo lui…
Bên trong động phủ, con Hồ Ly toàn thân rung rẩy vì tức giận, nhớ lại nam nhân khốn kiếp vừa nảy khi dễ mình, lại âm thầm trốn đi…
Trong đôi mắt bích lục của nàng, lửa giận như có thể thôn thiên phần địa,…
Nhưng lại chứa một tia thẹn thùng không đáng có…
…
Hải Châu Đại Lục…
Tại một hoang đảo bí ẩn nào đó…
Lạc Nam chật vật hiện ra, nhớ lại hai khí tức kinh khủng vừa rồi khiến hắn rùng mình…
“Kim Nhi, hai người vừa đến lúc nảy có tu vi gì?”
“Haha, Lục Giai Hậu Kỳ yêu thú, tương đương hai Luyện Hư Hậu Kỳ nhân loại!” Kim Nhi khoái chí cười nói…
Lạc Nam ớn lạnh, thở phào một hơi, âm thầm nghĩ may mắn mình trốn kịp…
Kim Nhi như cười như không nhìn hắn, rốt cuộc chết người không đền mạng phun ra một câu:
“Công tử ngay cả Thất Giai Hậu Kỳ còn nâng niu hôn môi vuốt ve ngắm nghía, sợ gì hai tên Lục giai?”
Phốc…
Lạc Nam xém chút nữa phun ra một ngụm, quát nói:
“Nói bậy cái gì, ta nào có bản lĩnh như vậy…”
Bất quá rất nhanh, hắn hồi tưởng lại toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, mình chỉ vừa động đậy một chút, lại có vài tên khủng bố tiếp cận, không lẽ là…
Gương mặt Lạc Nam trở nên khó coi…
“Không tệ nha, tiểu hồ ly công tử vừa yêu thương kia, Lục Vĩ Yêu Hồ, Thất Giai Hậu Kỳ đang bế quan đột phá, nếu thành công chính là Thất giai Viên Mãn, tương đương Hợp Thể Kỳ Viên Mãn nhân loại!” Kim Nhi thích thú cười khúc khích…
Ực…
Lạc Nam nuốt nước bọt khô khóc, liếm liếm đôi môi vẫn còn dư vị ngọt ngào, khó khăn hỏi:
“Sao khi đó nàng không nhắc nhở ta?”
“Đừng trách Kim Nhi, khi đó công tử đã bị thân thể của nàng mê hoặc, dù ta có nhắc người cũng không kiểm soát được đâu…” Kim Nhi thở dài u oán nói…
“Thân thể mê hoặc?” Lạc Nam lúc này mới nhớ, hắn vừa gặp Tiểu Hồ Ly kia đã như lâm vào mê muội, hoàn toàn bị cuốn hút mãnh liệt…
Phải biết lúc đó nàng trong hình dạng yêu thú a…
“Haizz, cũng không biết là phúc hay họa của công tử nữa…” Kim Nhi nhẹ giọng thở một hơi, phun ra từng chữ:
“Bởi vì Hồ Ly Thất Giai Hậu Kỳ kia, sở hữu một trong các thể chất mà công tử luôn tìm kiếm – Thiên Sinh Mị Cốt…”