Mà hai tên Hầu tộc cũng khôn khéo vô cùng, biết đánh tay đôi không thể nào là đối thủ của Lạc Nam, muốn cùng Độc Giác Ưng Vương liên thủ…
“Xem ra sắp có náo nhiệt! Nàng trước hết tiến vào Không Gian Pháp Bảo của ta để tránh bị vạ lây!”
Mà trong lúc hai tên Hầu Tộc xuất hiện, Lạc Nam di chuyển đến cạnh Cơ Nhã cất giọng nói…hắn biết sắp tới khó tránh khỏi một trận đại triến, sợ liên lụy đến nàng…
“U Nguyên Đại Lục là địa bàn của Yêu Thú! Ngươi nhất định phải cẩn thận!” Cơ Nhã lo lắng căn dặn…
“Đây là U Nguyên Đại Lục sao? Ta biết rồi! Nàng cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt!” Lạc Nam cười cười vuốt mái tóc rối bời của nàng…
“Nếu ngươi xảy ra chuyện không may, tỷ muội chúng ta theo ngươi!” Nàng cắn cắn môi, giọng nhỏ nhẹ như muỗi kêu…
Lạc Nam thân thể rung lên, trong lòng ấm áp, ngoài mặt cười mắng: “Yên tâm! Không tin tưởng ta sao?”
Không đợi nàng trả lời, hắn nhanh chóng thu thân thể mềm mại của Cơ Nhã vào Linh Giới Châu…
“RỐNG!”
Tiểu Sư phẫn nộ cất tiếng gào thét, tử sắc lôi đình chóp lóe xung quanh nó, hung hăng nhìn chằm chằm hai con khỉ vừa xuất hiện…
“Đây là yêu thú gì?” Hầu tộc hai huynh đệ kiêng kỵ nhìn Tiểu Sư…
“Mặc kệ nó! Giết chủ nhân của nó rồi lại nói!” Độc Giác Ưng Vương cười lạnh một tiếng, bằng tốc độ nhanh nhất vồ đến Lạc Nam…
“Ta lên, ca ca ngươi yểm trợ!” Hầu Tú nhìn Hầu Tuấn trầm giọng nói, từ lỗ tai móc ra một thanh đinh ba sắc nhọn…
Là một kiện Địa Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo, có tên Liệt Hỏa Đinh Ba…
“Cứ giao cho ta!” Hầu Tuấn gảy gảy lông, một thanh cung tên đỏ rực như nham thạch xuất hiện trên tay khỉ, hai mắt linh động quan sát Lạc Nam, liếm liếm khóe môi như thợ săn gặp con mồi vậy…
“Tiểu Sư, đây là trận chiến đầu tiên! Hào hùng mà chơi với bọn hắn nào!”
Nhìn ba tên yêu thú đang nhắm vào mình, Lạc Nam cười lớn một tiếng, nhảy vọt lên lưng Tiểu Sư, vuốt bộ lông mềm của nàng cười ha hả tràn ngập khí phách…
Bắc Đẩu Cung lại một lần nữa xuất hiện trên tay…
RỐNG…
Tiểu Sư hưng phấn rít gào, âm thanh chấn động cửu tiêu, Lôi Đình lan tỏa cả một vòm trời, khiến không ít yêu thú xung quanh sắc mặt tái nhợt…
“Đây là Yêu thú gì? Vì sao chưa từng nhìn thấy? Lại làm vật cưỡi cho nhân loại?”
“Mặc kệ là yêu thú gì! Đầu quân cho nhân loại chẳng khác nào làm mất mặt Yêu Thú chúng ta, giết chết nó!”
“Hầu tộc hai tên này thật nhanh chân!”
“Biết sao bây giờ? Ta không phải Hỏa thuộc tính yêu thú, giết người kia cũng không có lợi ít gì!”
“Xem cuộc vui là tốt rồi!”
“Haha, ba người bọn hắn liên thủ, nhân loại này có ba đầu sáu tay cũng phải chết!”
“Đúng vậy! Cho hắn biết hậu quả xâm nhập U Nguyên Đại Lục giương oai là như thế nào!”
Chứng kiến trận chiến sắp nổ ra, không ít yêu thú trong bóng tối nghị luận ầm ỷ, cho rằng nhân loại này bị giết đã là kết quả cuối cùng, thậm chí bên trong chúng nó còn có Lục Giai yêu thú…
Chẳng qua vì không nhìn thấy lợi ích trên người Lạc Nam, chúng nó sẽ không ra tay…
“Chết đi cho ta!” Độc Giác Ưng Vương bay trên đỉnh đầu Lạc Nam và Tiểu Sư, móng vuốt vồ đến…
“Ăn Hầu gia một đinh!” Hầu Tú cũng bất ngờ nhanh nhẹn xuất hiện phía sau, đinh ba sắt nhọn trên tay nện xuống đầu Lạc Nam…
XOẸT
ẦM
Trước hai loại công kích khủng bố, bầu trời nện xuống một tia chóp dữ dội, thân ảnh Tiểu Sư mang theo Lạc Nam biến mất…
VỤT…
Ngay sau khi thân hình cả hai vừa xuất hiện, một mũi tên hừng hực liệt hỏa xé gió mà đến…
Hầu Tuấn ra tay…
“Thật phiền phức!” Lạc Nam nhíu mày, một viên Hỏa Linh Đạn ngưng tụ trong lòng bàn tay, hướng mũi tên đang bay đến kia ném mạnh…
“Xèo”
Âm thanh cháy rụi vang lên, Linh Đạn dễ dàng thiêu đốt mũi tên…
“Hừ, quả nhiên có bản lĩnh!” Hầu Tuấn cười gằn một tiếng, tiếp tục giương cung…
“Trước hết giải quyết tên này!” Lạc Nam hướng Tiểu Sư hạ lệnh một tiếng…
RỐNG…
Tiểu Sư há miệng rít gào, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Hầu Tuấn, lôi đình chóp động…
Theo sau đó, một đám mây đen cấp tốc hội tụ trên đỉnh đầu Hầu Tuấn, Lôi Đình không chút lưu thủ mãnh liệt đánh xuống…
“Không tốt!” Hầu Tuấn hoảng hốt, thân ảnh đột nhiên nhảy một cái, hóa thành ánh lửa né tránh lôi đình…
ẦM…
Lôi Đình mất đi mục tiêu, đánh xuống mặt đất tạo thành hố to…
VỤT…
Đến lượt Lạc Nam giương cao Bắc Đẩu Cung…kỵ trên lưng Tử Lôi Sư Bàng, Bắc Đẩu Thất Tinh một lần nữa xuất hiện…
Vèo…
Mũi tên Dị Hỏa xé rách không khí…
Mục tiêu lại là đang áp sát hắn Độc Giác Ưng Vương…
“Đáng ghét! Hỗ trợ ta!” Độc Giác Ưng Vương hét ầm lên, nếu lại bị dính Dị Hỏa một lần nữa, chỉ sợ hắn sẽ mất khả năng chiến đấu…
“Để đó cho Hầu gia!” Thân ảnh Hầu Tú xuất hiện trước mặt mũi tên, Liệt Hỏa Đinh Ba hừng hực liệt diễm, hướng mũi tên nện xuống…
XÈO…
“AAAAA”
Hầu Tú hét lên một tiếng thảm thiết, phần lông khỉ nơi hai cánh tay bị đốt trụi hoàn toàn, bất quá vẫn thành công ngăn chặn mũi tên của Lạc Nam…
Vèo…
Âm thanh xé gió vang lên, lần này người bắn tên là Hầu Tuấn…
“Đúng là phiền!” Lạc Nam cười gằn một tiếng, đột nhiên thu hồi Bắc Đẩu Cung…
Hai bàn tay trên dưới kết hợp, bên trong đan điền, ba tôn Đại Đỉnh một lần nữa vù vù chuyển động…
Giữa hai lòng bàn tay, ba loại linh lực nhanh chóng hòa vào nhau…
“Rống!”
Tiểu Sư hiểu ý chủ, cấp tốc di động như lôi đình chóp giật với vận tốc cao, né tránh hầu hết công kích của ba tên Yêu Thú, tạo thời gian cho Lạc Nam ngưng tụ công kích…
“Nhân loại hèn mọn! Đi chết!”
Xét về tốc độ, có thể theo kịp Tiểu Sư chỉ có thể là Độc Giác Ưng Vương, thân ảnh khổng lồ sắc bén một lần nữa tiếp cận Lạc Nam…
Đáp lại công kích dữ tợn của Độc Giác Ưng Vương, lần này Lạc Nam không tiếp tục né tránh, trái lại ngẩng đầu nhìn đối phương cười quỷ dị nhẹ phun ra vài chữ:
“À! Thì ra mày chọn cái chết!”
Hai bàn tay từ tốn nâng lên, hướng thân thể khổng lồ vốn đang lao tới của Độc Giác Ưng Vương không do dự tung ra một chưởng….
Hợp Linh Chưởng như tia hủy diệt phá không mà ra…
Không gian tầng tầng sụp đổ…