Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Á Liên Nga nghe vậy bật cười, chế giễu hỏi lại: “Đại chiến đặc sắc mà công tử nói là hành vi tiểu nhân cho người đánh lén đối thủ sao?”

“Ngươi…” Lão già Hợp Thể sau lưng Bách Hiểu Sinh giật dữ lại bị hắn ngăn cản…

Quạt xếp phe phẫy, Bách Hiểu Sinh nhún vai ra vẻ vô tội:

“Linh Nga đừng vu oan cho bổn công tử khi chưa có bằng chứng cụ thể, người đánh lén rất có thể là một kẻ thù nào khác của Song Nguyệt tiên tử mà thôi…”

“Vô liêm sĩ…” Á Liên Nga cười lạnh, chán ghét đến cực điểm…

“Vậy sao? bản tọa cũng rất muốn lấy đầu tên kẻ thù đó nhưng chưa có dịp đấy” Diễm Nguyệt Kỳ nhàn nhạt nói, khí phách vô cùng…

“Haha, hết sức mong chờ!” Bách Hiểu Sinh cười lớn…

Không tiếp tục chủ đề này, hắn nhìn về Tinh Linh Nữ Vương hết sức chân thành nói:

“Lòng của Hiểu Sinh chắc hẳn Nữ Vương cảm nhận được, hy vọng trân trọng Mộc Phong Vi Trận dù không dùng đến…”

“Đa tạ…” Tinh Linh Nữ Vương chỉ khẽ gật đầu, đối với người có lòng dạ như Bách Hiểu Sinh mà âm thâm đề phòng…

Lần này nếu không có Lạc Nam, dù tu vi của nàng thông thiên cũng gặp khó xử rồi…

“Hiểu Sinh cáo từ, Tinh Linh Đảo là một phần của Hải Châu, hy vọng Nữ Vương nhớ kỹ chuyện này!”

Bâng quơ nói thêm một câu, Bách Hiểu Sinh được lão già kia mang theo biến mất…

Từ đầu đến cuối Bách Hiểu Sinh đều không thèm nhìn Lạc Nam một cái, giường như kẻ chiến thắng hắn là người vô hình vậy…

“Người này tâm cơ sâu nặng, so với phụ thân hắn còn khôn ngoan hơn…” Khảo gia nhị lão nhìn nhau thầm nghĩ…

Á Liên Nga hừ một tiếng, quay sang Diễm Nguyệt Kỳ thắc mắc:

“Song Nguyệt cần nhờ bản tướng chuyện gì?”

“Ngày mai chúng ta xuất phát, sẽ vừa đi vừa nói cho ngươi sau!” Diễm Nguyệt Kỳ hất lấy mái tóc gật đầu nói…

“Được rồi, vậy hai người cứ nghỉ một đêm tại Tinh Linh Đảo, ngày mai chúng ta đi!” Á Liên Nga chấp nhận…

Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ đã có quyền xuất nhập Tinh Linh Đảo tùy ý, ở lại vĩnh viễn cũng chẳng sao chứ đừng nói chỉ một đêm…

“Hai vị tiền bối lần này dự định bao giờ xuất phát?” Tinh Linh Nữ Vương rời bảo tọa, bế lấy Á Nhi đến bên cạnh Khảo gia nhị lão hỏi…

“Lập tức xuất phát, bất quá trước khi đi có chút tin tức chia sẽ với Nữ Vương, sẳn tiện có Tiểu Nam huynh đệ cùng Song Nguyệt tiên tử nếu hứng thú có thể nghe qua…” Ông lão nâng lên cánh tay duy nhất vuốt râu…

Bà lão cũng gật gù…

Lạc Nam ánh mắt lóe sáng, tin tức do hai vị cao nhân này cung cấp chỉ có người ngu mới không muốn nghe…

Vội vàng kéo Diễm Nguyệt Kỳ kính cẩn ngồi xuống…

Mà Tinh Linh Nữ Vương cũng nghiêm túc, cùng Á Liên Nga một mặt ngưng trọng chờ đợi…

Á Nhi ham chơi không quan tâm chuyện này, ngồi trên ghế ăn trái cây uống nước trà thơm, thoải mái vô cùng…

Bà lão trầm ngâm hồi lâu, khàn khàn mở miệng:

“Việt Long Tinh Cầu hình thành vô số năm, nhân loại là chủng tộc có trí khôn, có lòng quyết tâm và khả năng sinh tồn cao, nhờ đó phát triển đến ngày hôm nay…”

“Lịch sử của Tinh Cầu bắt đầu được ghi chép từ thời đại Thái Cổ, đây là thời đại mà những Con Người đầu tiên vừa được sinh ra, biết cách ăn uống hái lượm, lại cảm nhận được Linh khí trong thiên địa mà tìm ra con đường Tu Luyện căn bản, nhằm chống trội yêu thú mạnh mẽ…”

Lạc Nam và chúng nữ gật đầu, ngay cả Á Nhi cũng dần trở nên chăm chú…

“Tiếp nối Thái Cổ chính là thời đại Thượng Cổ …ở thời đại này, con người đã Tu Luyện thành thục, Yêu Nghiệt hoành hành, Thiên Tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp như lá mùa thu, theo như các Cổ Tịch ghi chép lại, thời đại Thượng Cổ là lúc Tu Chân giới Huy Hoàng nhất…” Bà Lão trầm giọng nói…

Đám người gật đầu, chuyện này bọn họ cũng biết…Hoàng Kim Thời Đại nếu so với thời Thượng Cổ vẫn không thể sánh bằng…

Vì thời đại Thượng Cổ con người đã tu luyện thành thục hơn thời đại Thái Cổ, biết cách khai thác các Thiên Địa Dị Vật, biết cách sử dụng Linh Dược các loại…Linh Khí cũng nồng đậm hơn bây giờ gấp trăm lần…

Có thể nói Thái Cổ là nền tảng để Thượng Cổ phát triển…

“Nhưng tất cả đã sai, cổ tịch ghi chép cũng sai hoàn toàn!” Ông lão đột ngột nhấn mạnh khiến đám người giật mình…

“Theo như các đời tổ tiên Khảo gia chúng ta lần lượt khai quật từng Di Tích không người biết, cho đến thời của chúng ta hiện giờ, đã có đủ bằng chứng để đưa ra kết luận…trước thời Thái Cổ hay nói đúng hơn là trước khi Nhân Loại xuất hiện, từng có một thời đại khác sở hữu nền Văn Minh Tu Chân càng huy hoàng hơn…” Bà lão khẳng định bằng giọng điệu tự tin…

Sắc mặt đám người kịch biến, trước khi Nhân Loại xuất hiện còn có thời đại tu chân huy hoàng hơn sao?

Vậy thời đại đó là thời đại gì? Tại sao lại có Con Người xuất hiện?

Ông lão mở miệng tiếp tục, giọng điệu ngày một trầm thấp:

“Thời đại trước cả Thái Cổ, phu thê chúng ta tạm gọi là Viễn Cổ…tại thời đại này, con người vẫn chưa hề xuất hiện, thống trị Việt Long Tinh Cầu lúc bấy giờ là vô số các chủng tộc khác mạnh mẽ hơn, cường đại hơn so với nhân loại…Tinh Linh, Nhân Ngư hay Ải Nhân đều là những chủng tộc còn sót lại rất ít sau thời đại Viễn Cổ, không đáng kể chút nào…”

Khăn lụa trên mặt Tinh Linh Nữ Vương rơi xuống, trong gương mặt hoàn mỹ lúc này là vẻ không dám tin…

“Thưa tiền bối, vậy thời đại Viễn Cổ vì sao kết thúc? Những chủng tộc cường đại kia đi đâu rồi?” Lạc Nam ngưng giọng hỏi thăm…

Ông lão nghiêm mặt, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Thời đại Viễn Cổ đột ngột biến mất trong một Kỷ Nguyên bí ẩn, tất cả chủng tộc đều bị tiêu diệt một cách triệt để…Kỷ Nguyên này chúng ta gọi là Kỷ Nguyên Trống…”

“Sau Kỷ Nguyên Trống này mới là lúc Thời đại Thái Cổ tiến tới…” Bà Lão lên tiếng phụ họa…

“Quá khó tin, vậy tại sao Tinh Linh hay Nhân Ngư vẫn còn tồn tại?” Diễm Nguyệt Kỳ cau mày hỏi…

“Như chúng ta đã nói, các chủng tộc tại thời đại Viễn Cổ đều rất cường đại, bọn họ cảm nhận được mối nguy cơ diệt vong, nên dùng các loại thủ đoạn kinh thiên động địa khác nhau để bảo lưu huyết mạch của dòng dõi cho đến ngày hôm nay…” Bà Lão khâm phục nói…

“Bất quá làm được điều này chỉ có số ít chủng tộc mà thôi…” Ông lão thở dài…

“Vậy Kỷ Nguyên Trống được ghi lại trong Cổ Tịch thì sao?” Tinh Linh Nữ Vương hơi khàn giọng…

“Kỷ Nguyên Trống được ghi trong Cổ Tịch chính là một bí mật kinh thiên khác, xuất hiện sau thời đại Thượng Cổ…” Bà Lão trầm giọng…

“Cái gì?” Đám người đứng bật người dậy, cảm thấy hoang mang tột độ…

“Không sai, Việt Long Tinh Cầu có tổng cộng 2 Kỷ Nguyên Trống, mỗi lần đều là đại diệt vong, đại càn quét, sinh linh sống sót còn lại chỉ khoảng một phần mười, không rõ nguyên do…” Ông lão gật mạnh đầu nói tiếp…

Bầu không khí trầm xuống chưa từng có, Lạc Nam thậm chí cảm giác được có một bàn tay vô hình nào đó đang tính toán vạn cổ, hai Kỷ Nguyên Trống trên Việt Long Tinh Cầu kia cũng từ một nguyên nhân mà ra…

“Vậy…Kỷ Nguyên Trống có tiếp tục xảy ra hay không?” Á Liên Nga rung rung hỏi…

“Nguyên nhân dẫn đến Kỷ Nguyên Trống và nó có tiếp tục xảy ra hay không vẫn còn là một ẩn số…” Lão già thở dài ngán ngẫm…

“Khảo gia tổ tiên chúng ta bí mật nghiên cứu vấn đề này đã vô số năm, những thông tin đạt được đã nói hết với các ngươi rồi, bất quá có một điều luôn khiến phu thê chúng ta bất an…” Lão bà gương mặt hiện lên vẻ sầu não…

“Điều gì khiến tiền bối bất an?” Lạc Nam như nghĩ đến điều gì, bất quá vẫn không dám đề cập…

“Thời Viễn Cổ có nền văn minh tu chân mạnh mẽ nên gặp phải Kỷ Nguyên Trống, thời Thượng Cổ cũng gặp Kỷ Nguyên Trống khi nền văn minh Tu Chân đang hưng thịnh nhất…tất cả đều dẫn đến kết cục diệt vong, chuyển thời đại khác…”

“Mà hiện tại Hoàng Kim Thời Đại cũng hết sức chói sáng, ngay cả ngươi cũng là một tên yêu nghiệt…nếu giống với hai thời đại trước kia…” Bà lão nói đến đây chỉ có thể thở dài…

“Kỷ Nguyên Trống lại xuất hiện sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK