Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 438: Hồng Nhi ăn

“Cái quỷ gì?”

Lạc Nam cùng Đan Mộng Cơ kinh ngạc đến ngây người, trong lòng như có hàng vạn con quạ bay vụt qua, nhất là Lạc Nam sắc mặt càng là một bức.

Một thanh Kiếm hóa thành hình dạng bé gái xinh xắn đáng yêu, mở miệng gọi hắn “ba ba”, than đói đòi ăn?

Cảnh tượng có nữ nhi làm nũng Lạc Nam từng cùng mấy bà vợ tưởng tượng qua không ít lần, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày diễn ra tình huống kỳ khôi như vậy.

Mà tiểu cô nương Hồng nhi nhìn thấy Lạc Nam ngơ ngác xem mình, không thèm bận tâm nàng đang đói bụng, nhất thời hai má hồng hào phình to, một đôi mắt ngập nước giàn dụa, sau đó oa một tiếng khóc rống lên.

“Hic hic hic, ba ba không để ý đến ta, ba ba không cần Hồng Nhi, huhuhu!”

Không thể không nói tiểu cô nương 5 6 tuổi xinh xắn như thiên thần, da thịt nút nít hết sức dễ mến, lúc này khóc lên lực sát thương lớn vô cùng, khiến người ta thấy mà yêu.

Lạc Nam trong lòng mềm nhũn, vội vàng đem nàng bế bồng, tiểu Hồng Nhi lập tức vùi cái đầu vào lòng hắn dụi dụi, cái bụng nhỏ đói kêu lên ọt ọt, làm nũng càng khóc to hơn:

“Hồng Nhi đói, baba!”

“Ngoan, chờ một chút ta cho ngươi ăn no!” Lạc Nam đang gấp tình huống thương thế của Võ Tam Nương, muốn trước hết đi tìm nàng sau đó cho cô gái nhỏ này ăn.

“Oa oa, ba ba ghét bỏ Hồng Nhi, ba ba xưng “ta” với Hồng Nhi!” Tiểu cô nương khóc càng tợn hơn, cái miệng mếu máu đem môi nhỏ trề ra, biểu tình tràn ngập ủy khuất.

Lạc Nam trong lòng tê rần, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Được rồi…là ba…baba sai, Hồng Nhi ngoan không khóc!”

Phốc

Nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng hiếm gặp của Lạc Nam, Đan Mộng Cơ không nhịn được bật cười, yêu thích nhìn về phía Hồng Nhi, xem ra sắp tới Hậu Cung có thêm một tiểu bảo bối khả ái rồi.

“Bất quá đây sẽ là chủng tộc gì đây?” Đan Mộng Cơ thì thào tự nhủ.

Nàng nhận ra Hồng Nhi không phải Kiếm linh của Lạc Hồng Kiếm, bởi vì Kiếm Linh chỉ có linh hồn mà không có thực thể để chạm vào, còn tiểu Hồng Nhi lại bằng xương bằng thịt một cách rõ ràng, chẳng khác nào một tiểu cô nương nhân loại chân chính.

Hơn nữa Kiếm Linh buộc phải trú ẩn bên trong thân Kiếm, nào có dạng chuyển đổi giữa vũ khí và nhân loại

Nhưng giống loài có thể chuyển đổi thân hình thành Vũ Khí chiến đấu, quả thật là nghe cũng chưa từng nghe qua, thậm chí nếu chưa thấy Hồng Nhi trước đó, Đan Mộng Cơ sẽ không nghĩ ra trên đời có tồn tại như vậy.

RỐNG…

Bất chợt, Ngũ Long Kéo Xe lao vụt mà đến, mang theo Võ Tam Nương đang khoanh chân ngồi xếp bằng, dung nhan tái nhợt có chút suy yếu.

Chỉ bất quá khi nhìn thấy trong lòng Lạc Nam đang ôm lấy một tiểu cô nương khóc mếu máo miệng kêu ba ba đòi ăn, sắc mặt Võ Tam Nương nhất thời trở nên quái dị.

Lạc Nam cười khổ nhún vai nhìn nhìn nàng, có Hồng Nhi bên cạnh, muốn song tu trị thương cho sư phụ thê tử là ước mơ hão huyền rồi.

“Hồng Nhi ngoan, mau chào ma ma!” Lạc Nam vỗ vỗ vai nhỏ của Hồng Nhi, chỉ Võ Tam Nương cười nói.

Tiểu Hồng Nhi mặc dù đang thút thít nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, đáng thương hề hề nhìn Võ Tam Nương nãi thanh nãi khí gọi : ‘Ma ma, Hồng nhi đói !’

‘Tiểu nam nhân của ngươi có nữ nhi rồi ?’ Man Hoang Thánh Nữ dò hỏi Võ Tam Nương.

Võ Tam Nương không biết làm sao trả lời nàng, thần sắc tràn đầy cổ quái, ánh mắt nghi ngờ dò xét Lạc Nam từ trên xuống dưới, hiển nhiên đang nghi ngờ tên này ra ngoài mang theo con riêng, dù sao pháp bảo có thể chứa vật sống cũng không phải hiếm lạ.

Lạc Nam nhún vai lắc đầu, cũng không già mồm giải thích, đem Hồng Nhi đặt ngồi vào lòng Võ Tam Nương, từ nhẫn trữ vật lục lọi, lấy ra xác một con Lục giai yêu thú, dùng Dị Hỏa, điều chỉnh hỏa lực nướng lên…

Xác của con yêu thú này Lạc Nam lấy từ đám Ngự Thú Chiến Tông trong trận chiến lần trước, thịt của Lục giai yêu thú chính là hàng hiếm, dư vị thơm ngon không nói, đối với việc cung cấp linh khí cũng rất dồi giàu, nhất là công dụng trị thương cũng không tệ.

Chỉ thoáng chốc, mùi thơm đã lan tỏa bốn phía, khiến Võ Tam Nương đang trọng thương lập tức bị mê hoặc, nuốt một ngụm nước miếng.

Lạc Nam chọn ngay vị trí đùi non, nơi có phần thịt thơm mềm nhất trên thân yêu thú, tỷ mỉ cắt xuống hai khối lớn nhỏ, khối lớn đưa cho Võ Tam Nương, khối nhỏ cho Hồng Nhi.

Võ Tam Nương không nói hai lời cắn từng ngụm lớn thịt, đem đôi môi đầy đặn bôi lên một lớp mở bóng, ngon lành cành đào.

Hồng Nhi nhìn Võ Tam Nương ăn thịt, lại nhìn khối thịt trong tay mình, một mặt mờ mịt hỏi : ‘Thứ này thật sự có thể ăn sao? ba ba và ma ma không gạt ta ?’

Lạc Nam làm mẫu cũng cắn một ngụm lớn thịt, vừa thoải mái ăn vừa cười : ‘Ăn rất ngon, vừa thơm vừa giòn, con gái ngoan ăn đi !’

Tiểu Hồng Nhi mân mê cánh môi, há ra miệng nhỏ, hàm răng khẽ cắn một ngụm thịt.

Ọe ọe ọe…

Nhất thời tiểu nha đầu sắc mặt đại biến, sau đó miệng nhỏ không ngừng phun ra, một mặt nhăn nhó không ngừng nôn ọe, như muốn đem tất cả mọi thứ phun ra ngoài, ngay cả dư vị cũng không sót lại.

‘Quá khó ăn rồi, ba ba cùng ma ma đại lừa gạt, ba ba cùng ma ma xấu !’

Lạc Nam cùng Võ Tam Nương khó hiểu nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự nghi hoặc.

Thông thường mà nói, khi đói bụng con người sẽ rất dễ ăn, chỉ cần không phải đồ gì tệ hại đều có thể ăn được, thịt Lục giai yêu thú chính là đồ hảo hạng, cho dù Luyện Hư Kỳ chưa chắc đã có tiền ăn được, Hồng Nhi lại biểu hiện lạ kỳ như vậy ?

‘Hồng Nhi con muốn ăn gì ?’ Lạc Nam véo véo gò má phúng phính của nàng, ôn hòa hỏi.

‘Con gái muốn ăn ngon !’ Tiểu Hồng Nhi mân mê khóe miệng đáp.

‘Ăn ngon ? là ăn cái gì ?’ Võ Tam Nương lại ăn thêm một khối thịt thơm, xoa xoa đầu nhỏ của Hồng Nhi hỏi.

‘Thì chính là đồ ngon !’ Tiểu Hồng Nhi vốn từ ngữ rất ít, chỉ có thể nói vài lời như vậy.

‘Lấy Đan dược hay Linh dược gì đó cho Hồng Nhi ăn thử !’ Đan Mộng Cơ đưa ra đề nghị, không hổ là Luyện Đan Sư.

Lạc Nam nghe vậy lấy ra một bình Dưỡng Nhan Đan, Liệu Thương Đan các loại đồ vật, mở ra đưa đến trước mặt Hồng Nhi, hương thơm đan dược nhất thời lan ra bốn phía, dễ ngửi cực kỳ.

‘Quá khó ngửi rồi, ba ba mau lấy ra, ăn hiếp Hồng Nhi hu hu !’ Tiểu cô nương lần nữa khóc rống, vùi đầu vào lòng Võ Tam Nương, né tránh mấy bình đan dược.

Đan Mộng Cơ thấy vậy cạn lời, tiểu cô nàng này xem ra không chơi thân với Luyện Đan Sư các nàng a.

‘Tiểu cô nương này không thể lấy quy chuẩn của nhân loại bình thường ra đánh giá a’ Man Hoang Thánh Nữ âm thầm hạ kết luận.

‘Rốt cuộc Hồng Nhi thích ăn cái gì ? Kim Nhi ?’ Lạc Nam đành phải hướng trong lòng cầu cứu.

‘Oa oa oa thật thơm!’ Kim Nhi chưa kịp mở miệng trả lời, đã thấy tiểu Hồng Nhi bất chợt hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm đôi găng tay Phách Thiên Già Thủ của Võ Tam Nương đang nằm trên xe, nhảy vọt ra khỏi lòng nàng, lao vụt đến ôm chầm lấy đôi găng tay cứng cáp, hé môi nhỏ liền gặm.

KENG…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK